Trêu ghẹo tán tỉnh rồi ruồng bỏ?
Tội danh này đúng là có hơi to.
Khúc Tích nhìn mẹ Khúc với vẻ mặt xoắn xuýt, muốn giải thích nhưng lời vừa ra đến miệng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Bà Khúc lườm cô một cái, rồi quay sang nói với Bùi Nghiêu mà không thèm để ý đến con gái nữa: "Bùi tổng, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa cho cậu."
Bùi Nghiêu khẽ "Vâng" một tiếng.
Bùi Nghiêu đã ngồi ở nhà họ Khúc gần nửa tiếng đồng hồ.
Trong suốt nửa tiếng đồng hồ đó, cả anh, Khúc Tích lẫn mẹ Khúc đều cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Nửa tiếng sau, Bùi Nghiêu uống xong chén trà thứ ba, cảm thấy không thể ngồi thêm được nữa, bèn lên tiếng: "Thưa dì, hôm nay cháu đường đột đến thăm mà không báo trước, thật sự rất xin lỗi ạ."
Mẹ Khúc cười gượng gạo đáp: "Không sao đâu cháu."
Bùi Nghiêu đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, ngày mai cháu sẽ lại đến thăm."
Mẹ Khúc nghĩ trong đầu: Còn đến nữa á?
Mẹ Khúc ngoài mặt tươi cười nói: "Tốt rồi, sau này rảnh rỗi thì đến chơi thường xuyên nhé."
Bà Khúc vừa dứt lời, Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn Khúc Tích.
"
Kể từ khi bị vu oan "bỏ rơi người yêu", Khúc Tích vẫn luôn trong trạng thái sững sờ, mất tập trung. Lúc này, cô ấy dường như cũng không tỉnh táo.
Bà Khúc thấy vậy, khẽ ho khan hai tiếng: "Tịch Tịch."
Khúc Tích tự động tách mình ra khỏi mọi âm thanh xung quanh.
Bà Khúc: "Tịch Tịch."
Khúc Tích vẫn im như thóc.
Bà Khúc hít một hơi thật sâu rồi gọi: "Khúc Tích!!
Bị tiếng gọi làm cho giật mình, Khúc Tích bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ: "Dạ? Mẹ gọi con ạ?"
Bà Khúc: "Bùi tổng sắp về rồi, con tiễn Bùi tổng đi."
Khúc Tích đáp: "Vâng ạ, để con ra tiễn."
Khúc Tích nói xong, nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu hiểu ý, lịch sự gật đầu chào bà Khúc rồi sải bước ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, bà Khúc lập tức thả lỏng người, ngồi phịch xuống ghế sô pha thở dốc. Bà cầm lấy chén trà Bùi Nghiêu chưa uống trên bàn lên nhấp một ngụm rồi thở hắt ra: "Làm tôi sợ hết hồn."
Vừa nói, bà Khúc vừa đút một miếng xoài vào miệng: "Thằng nhóc thối, còn trẻ mà khí chất mạnh mẽ như vậy rồi."
Bà Khúc đang lẩm bẩm một mình thì dì Lý từ trong bếp đi ra.
Dì Lý bưng bát yến vừa chưng xong ra khỏi bếp, đưa cho bà Khúc.
Bà Khúc nhận lấy bát yến, thổi hai cái rồi đưa lên miệng, ngẩng đầu nhìn dì Lý hỏi: "Dì Lý, vừa rồi dì có nhìn thấy cậu thanh niên đó không?"
Dì Lý đáp: "Có thấy chứ ạ, đẹp trai lắm."
Bà Khúc bĩu môi nhắc lại: "Bùi Nghiêu."
Dì Lý hỏi lại: "Là Bùi Nghiêu của tập đoàn Bất động sản Bùi thị ạ?"
Bà Khúc gật đầu.
Dì Lý bình thường không để ý mấy đến mấy chuyện này, nhưng vì ông bà Khúc ở nhà hay nhắc nên nghe riết cũng nhớ.
Dì Lý mỉm cười nói: "Có phải cậu Bùi Nghiêu đó thích cô Tịch Tịch nhà mình không?"
Bà Khúc nói: "Con bé Tịch Tịch nhà này mượn rượu làm càn, cưỡng hôn người ta, giờ người ta đến tận cửa đòi chịu trách nhiệm đây."
Dì Lý: "Trời?"
Bên kia, sau khi tiễn Bùi Nghiêu ra khỏi cửa, Khúc Tích nhìn bóng lưng cao lớn của anh khuất dần, trong lòng hối hận vô cùng.
Cô ấy thậm chí còn ước gì có thể quay ngược thời gian về đêm hôm đó để tự tát mình vài cái cho tỉnh rượu.
Sao lúc đó mình lại không kiềm chế được bản thân như vậy chứ?
Dù Bùi Nghiêu có đẹp trai đến mấy thì cô cũng là thanh niên ưu tú, trong sáng suốt hơn hai mươi năm qua, sao lại... không kiềm chế được bản thân như vậy chứ?
Khúc Tích vừa đi vừa suy nghĩ miên man, lòng nặng trĩu.
"Bịch" một tiếng, mặt của Khúc Tích đụng phải một bức tường người.
Bất ngờ bị cô đụng trúng, Bùi Nghiêu lảo đảo suýt ngã, vội chống tay lên cửa xe mới đứng vững được. Anh cau mày khó chịu, quay đầu nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích xoa xoa sống mũi đỏ ửng, hít vào một hơi lạnh, vội vàng lên tiếng xin lỗi: "Bùi tổng, xin lỗi anh, tôi không để ý."
Bùi Nghiêu im lặng.
Khúc Tích: "..."
Hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi thấp, lặng lẽ nhìn nhau vài giây. Cuối cùng, Bùi Nghiêu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt: "Lên xe nói chuyện."
Khúc Tích ngập ngừng: "Lên xe nữa ạ?"
Bùi Nghiêu đáp, giọng nói pha chút trêu chọc: "Em mặc phong phanh như vậy, nhỡ đâu bị cảm lạnh lại tính đổ lỗi cho tôi à?"
Khúc Tích thầm nghĩ: Đúng là một lý do nghe "thanh tao thoát tục", không hề giả trân chút nào!
Bùi Nghiêu nói xong, xoay người mở cửa xe.
Khúc Tích lon ton chạy theo sau, vòng qua đầu xe rồi tự động ngồi vào ghế phụ.
Mọi năng lượng phản kháng của Khúc Tích đã tan biến hết, cô chìm trong im lặng, chẳng muốn giải thích hay đôi co thêm nữa.
Ban đầu, chuyện này chỉ có vài người biết thì may ra còn giấu được, đằng này bây giờ đến tai mẹ Khúc, chắc chắn về nhà cô sẽ bị "tra khảo" lên bờ xuống ruộng. Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
Khúc Tích cúi gằm mặt, im thin thít, trong lòng rối như tơ vò. Cô không dám hó hé nửa lời, vừa sợ chọc giận bà mẹ "quyền lực" ở nhà, vừa e dè người đàn ông "khó ở" đang ngồi bên cạnh.
Giây phút ấy, Khúc Tích bỗng nhiên ngộ ra một điều.
Tục ngữ nói rất hay, gieo gió gặt bão.
Khúc Tích thầm thừa nhận, chuyện trước đây đúng là lỗi của cô.
Lỗi tại cô trót dại đi chọc ghẹo một người "không bình thường" như anh. Nói đùa thì cũng là nói đùa thôi, người bình thường ai lại không hiểu, đằng này...
Khúc Tích mím chặt môi, vẻ mặt đầy lo lắng, bất an. Thế nhưng, chỉ một thoáng sau, cô đã lấy lại bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Khúc Tích hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nghiêu, chủ động đề nghị: "Anh Bùi, chúng ta vẫn nên bàn tiếp về chuyện tìm người đại diện và đầu tư quảng cáo chứ nhỉ?"
Bùi Nghiêu im lặng, mím chặt môi, nhìn Khúc Tích bằng ánh mắt khó chịu. Không hiểu sao, cảnh tượng cô nàng ngại ngùng trò chuyện với vị giáo sư trẻ lại bất chợt hiện lên trong đầu anh.
Bùi Nghiêu im lặng hồi lâu khiến Khúc Tích không khỏi tò mò. Cô khẽ chồm người về phía anh, lên tiếng gọi: "Bùi tổng?"
Bùi Nghiêu nuốt khan, bất ngờ cúi xuống, áp môi mình lên khóe môi Khúc Tích.