Châu Dị vừa dứt lời, Tần Trữ liền ho sù sụ.
Ho xong, anh ngừng vài giây rồi đáp: "Bị cảm lạnh."
Châu Dị nghe vậy khẽ cười: "Nay chơi lớn mặc đồ mát mẻ à".
Tần Trữ: "Tối qua ngủ ở phòng khách, quên đóng cửa sổ thôi".
Châu Dị nhếch miệng cười, giọng điệu pha chút trêu chọc: "Đừng nói với tôi là ông biến phòng khách thành phòng ngủ đấy nhé?".
Nghe tiếng cười đầy ẩn ý của Châu Dị, Tần Trữ im lặng một lúc, rồi khàn giọng nói: “Rõ ràng bệnh tâm lý cậu vẫn chưa khỏi?. Tại sao năm đó lại bỏ dở điều trị?".
Châu Dị đùa cợt: "Chẳng phải để nhường giường bệnh cho cậu sao."
Tần Trữ bật cười trước câu nói của Châu Dị.
Tần Thử cảm lạnh nặng, chỉ trong vài phút gọi điện với Châu Dị đã ho liên tục không ngừng.
Cổ họng Tần Trữ đau rát như bị lửa đốt, mỗi lời nói ra đều khiến anh nhăn mặt.
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, Châu Dị xoay xoay điện thoại, ánh mắt hướng về phía Cát Châu đầy ẩn ý: "Lục Vũ cần một người bạn lúc này, cậu hãy ở bên cạnh và an ủi nhiều một chút".
Cát Châu: "Ừm."
Châu Dị: "Đường đời còn dài, chông gai còn lắm, nhưng chỉ cần còn sống, thử thách nào cũng vượt qua được."
Cát Châu: "Em sẽ nói chuyện với thằng bé".
Châu Dị vỗ vai Cát Châu, rồi bước đi.
Khi Châu Dị bước vào phòng ngủ nhìn thấy Khương Nghênh đang đứng thẫn thờ trước cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.
Châu Dị nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Khương Nghênh từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, giọng nói trầm ấm xen chút lo lắng: "Em đang nghĩ gì vậy".
Khương Nghênh nghẹn ngào, giọng nói run rẩy: "Em thấy mình thật ngu ngốc". Châu Dị cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến không thở nổi.
Khương Nghênh nói bằng giọng đều đều: "Sao em lại nghĩ đơn giản rằng Lục Vũ chỉ bị hoảng sợ ở chốn phong nguyệt chứ."
Châu Dị, "..."
Cho dù không ai dám hé lộ sự thật trước mặt Khương Nghênh, nhưng qua những phản ứng dữ dội của Lục Vũ, Khương Nghênh đủ thông minh để xâu chuỗi những mảnh ghép rời rạc và nhìn thấu sự thật.
Chứng kiến Lục Vũ trưởng thành từng ngày, Khương Nghênh hiểu rõ cậu ta không phải người dễ dàng hoảng loạn. Phản ứng gay gắt của Lục Vũ chắc chắn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Khương Nghênh tựa vào lòng Châu Dị một lúc rồi đứng thẳng dậy nói: "Em mệt quá, mình đi ngủ thôi anh."
Châu Dị cúi đầu nhìn cô: "Em ăn chút gì rồi hãy ngủ nhé, đừng để bụng đói".
Khương Nghênh: "Không cần đâu anh".
Nói xong, Khương Nghênh đi về phía giường ngủ.
Châu Dị đút hai tay vào túi lặng lẽ đứng nhìn Khương Nghênh, đôi mắt ánh lên sự quan tâm. Đợi Khương nghênh nằm xuống giường và nhắm mắt, anh khẽ ngồi xuống bên giường, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
Mắt Khương Nghênh rưng rưng, cố kìm nén dòng lệ chực trào.
Châu Dị nói: "Vợ à, đó không phải lỗi của em."
Vừa dứt lời, nước mắt Khương Nghênh lăn dài trên má.
Châu Dị cúi đầu hôn đôi mắt đẫm lệ của Khương Nghênh, giọng nói dịu dàng và ấm áp: "Em cứ khóc đi cho nhẹ lòng".
Khương Nghênh mở mắt, nước mắt lưng tròng, đưa tay ôm chặt lấy cổ Châu Dị, vùi mặt vào lòng anh.
Châu Dị cảm nhận được từng cơn run rẩy của Khương Nghênh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô: "Ngoan nào, không sao đâu, mối thù này chồng sẽ báo giúp em".
Khương Nghênh lặng lẽ khóc, không đáp lại.
Khương Nghênh khóc đến khi mệt lả người rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay Châu Dị.
Châu Dị kiên nhẫn ngồi xổm bên giường đến nỗi chân tê dại, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Khương Nghênh đang ôm chặt lấy cổ mình. Sau đó, anh dựa vào tủ đầu giường, quay đầu nhìn Khương Nghênh rồi lấy điện thoại ra gửi cho trợ lý Trần một tin nhắn ngắn gọn tâm: "Chân chỉnh lại Châu Thị."
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh đang ngon giấc thì bỗng nhiên dưới lầu vang lên một trận cãi vã kịch liệt.
Khương Nghênh mở mắt, cảm giác bất an dâng lên khi không thấy Châu Dị đâu. Cô vội vàng ngồi dậy, ánh mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Tiếng cãi vã dưới lầu ngày càng dữ dội.
Khương Nghênh ngồi bên giường một lúc, xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng xuống lầu, vừa đến cầu thang đã thấy trong phòng khách có bảy tám người quản lý cấp cao của Châu Thị, mặt ai nấy đều tái mét.
"Sếp Châu, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này".
"Đúng vậy, chúng tôi hiểu Châu Thị là của các anh, muốn làm gì thì làm. Nhưng chúng tôi đều là những nhân viên gắn bó với công ty nhiều năm, sa thải chúng tôi một cách vô lý như vậy, chẳng phải quá đáng sao?".
Châu Dị chậm rãi xoay chiếc tách trà tử sa trong tay, nụ cười nửa miệng không nói lời nào.
Sự im lặng của Châu Dị khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Cuối cùng, một vị quản lý có thâm niên lên tiếng: "Sếp tổng, chúng tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, cũng biết anh đã bán hết cổ phần cho Lục Mạn, nhưng xin anh đừng bỏ mặc những người đã từng kề vai sát cánh với anh. Chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao, xin anh hãy giúp chúng tôi một tay".
Nghe xong, Châu Dị điềm tĩnh nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tôi hiểu nỗi lòng của các vị, và chuyện này... cũng không phải là không có cách giải quyết."
Vài vị quản lý nghe vậy, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng.
Châu Dị nói, cố ý dừng lại một chút, thích thú quan sát vẻ mặt của họ một lúc, rồi mới chậm rãi nói: "Tuy nhiên, để kế hoạch này thành công, tôi cần sự hỗ trợ của các vị."