Bùi Nghiêu nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Châu Dị nhìn anh, vẻ ủ rũ trong mắt lập tức biến mất, anh mỉm cười với đôi mắt hoa đào nửa nheo, cố ý hỏi:
"Là kiểu nào?"
Bùi Nghiêu trông không được tự nhiên và nói:
"Kiểu vậy đó."
Châu Dị nói đùa:
"Còn tùy xem người phụ nữ này là ai."
Nghe vậy, Bùi Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu là Nghênh Nghênh thì sao?"
Châu Dị:
"Có chuyện tốt như vậy sao?"
Bùi Nghiêu: "..."
Châu Dị vừa nói xong, Bùi Nghiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khinh thường nhìn Châu Dị nói:
"Quên mất chuyện ông là kẻ nịnh nọt."
Châu Dị cười lạnh nói:
"Thà nịnh nọt còn hơn độc thân."
Nói xong, Châu Dị chân thành bổ sung:
"Mà mấu chốt lại còn là con chó già độc thân."
Bùi Nghiêu đã quen với những đòn tấn công chí mạng của Châu Dị.
Bùi Nghiêu liếc nhìn Châu Dị, ngồi trên ghế sô pha, với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm một điếu thuốc đưa lên trước miệng, đang định châm lửa thì nhướng mi nhìn Châu Dị:
"Ai chủ động, ông hay Nghênh Nghênh?"
Châu Dị:
"Ông nghĩ thế nào?"
Bùi Nghiêu:
"Làm sao tôi biết?"
Châu Dị cười thật sâu:
"Việc này ấy mà, chỉ cần đàn ông không được thì đều là do đàn ông chủ động.”
Nghe Châu Dị nói, Bùi Nghiêu mở bật lửa châm điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu, lúng túng nói:
"Về cơ bản, ông và Nghênh Nghênh vốn là vợ chồng, chuyện phát sinh là bình thường."
Châu Dị ngồi ở trên sô pha, hơi ngả người ra sau, trêu chọc:
“Hay là ông cũng cưới trước yêu sau đi?”
Bùi Nghiêu lắc đầu và nghiêm túc nói:
"Tình huống khác nhau mà.”
Châu Dị trêu ghẹo:
"Ông Bùi, tôi chỉ thắc mắc thôi. Là một người đàn ông trưởng thành, sao suốt ngày ông cứ đắn đo chuyện gì vậy?”
Bùi Nghiêu cắn điếu thuốc nơi khóe miệng:
“Cái này gọi là có trách nhiệm với tình cảm.”
Châu Dị nói:
"Được rồi, vậy ông cứ từ từ suy nghĩ, từ từ cân nhắc. Dù sao ông vẫn còn trẻ, còn hơn mười năm nữa mới đến tuổi của chú ba, ông đừng vội."
Bùi Nghiêu ngước mắt lên:
"Ông đang nói tiếng người đó sao?"
Châu Dị:
"Còn ông đang làm chuyện của người làm chắc?”
Bùi Nghiêu:
"Nghênh Nghênh mắt mù hay sao mà lại vừa mắt ông vậy?”
Châu Dị khẽ nhướng mày, cười phóng túng:
“Chúng tôi gọi là tình yêu.”
Bùi Nghiêu nhẹ nhàng mỉm cười: "À."
Khi Châu Dị đến, Bùi Nghiêu như thể vớ được chiếc phap, khi Châu Dị đi, thiếu điều Bùi Nghiêu đá anh đi.
Sau khi nhìn Châu Dị rời đi, Bùi Nghiêu quay người, đi đến bàn cà phê, cúi xuống nhặt điện thoại lên, mở giao diện WeChat và gửi đi một xác minh bạn bè.
Bùi Nghiêu đã xóa bạn bè WeChat của Khúc Tích sau sự cố trong chuyến công tác vừa qua.
Hai người đã liên lạc qua điện thoại trong thời gian này.
Bây giờ anh lại đang gửi lời mời kết bạn, nên không khỏi cảm thấy hơi bất an.
Tuy nhiên, nỗi lo lắng của Bùi Nghiêu không kéo dài được lâu vì Khúc Tích không lâu sau đó đã chấp thuận đề nghị của anh.
Khi Khúc Tích nhận được lời mời kết bạn của Bùi Nghiêu, cô mới uống được nửa chai rượu vang đỏ và tâm trạng đang rất vui vẻ.
Khúc Tích say khướt nằm trên giường, chủ động nhắn tin cho Bùi Nghiêu: Anh Bùi có chuyện gì à?
Bùi Nghiêu do dự một lúc rồi hỏi: Cô đang đợi tôi à?
Khúc Tích: …
Ngay khi mở miệng đã thấy hết cửa nói tiếp.
Nhìn những dấu hỏi do Khúc Tích gửi tới, Bùi Nghiêu chọn cách tự động chặn, ước chừng nửa phút sau, anh trả lời: Tôi đã suy nghĩ rồi, không phải là tôi không thể hẹn hò với cô, nhưng có một số việc tôi cần phải làm rõ với cô trước.
Nhìn tin nhắn của Bùi Nghiêu, Khúc Tích cười thành tiếng. Có lẽ vì say rượu nên Khúc Tích mới nhắn tin: Anh Bùi, tôi chấp nhận lời kết bạn của anh chứ không phải đề nghị làm bạn gái của anh.
Bùi Nghiêu nhắm mắt làm ngơ và nói tiếp: Thứ nhất, vì mục đích kết hôn. Thứ hai, trước khi tình cảm ổn định, cô không được làm chuyện đó với tôi.
Khúc Tích mặc dù có chút say, nhưng đầu óc lại cực kỳ minh mẫn.
Khúc Tích thấy sự tình ngày càng trở nên nghiêm trọng, cô lật người lên giường, trực tiếp tìm số điện thoại của Bùi Nghiêu rồi bấm gọi.
Chuông reo vài giây, Bùi Nghiêu nhấc máy: "Hả?"
Khúc Tích hắng giọng qua điện thoại và hỏi:
"Anh Bùi, bây giờ anh có tiện không?"
Bùi Nghiêu cau mày, thận trọng hỏi:
"Cô muốn làm gì?"
Khúc Tích nghe được giọng điệu của Bùi Nghiêu, thái dương bỗng nhiên đau nhức, cô đưa tay xoa xoa nói:
"Anh Bùi, anh phải nghe kỹ lời tôi sắp nói."
Bùi Nghiêu vốn tưởng rằng Khúc Tích đang muốn tỏ tình với mình, đắn đo một hồi, nhịp tim không khỏi tăng nhanh một chút:
“Cô nói đi.”
Khúc Tích lo lắng Bùi Nghiêu không hiểu, cho nên cũng không dám rào trước, cũng không dám nói khéo:
"Tôi không thích anh, từ đầu tới giờ đều không thích."
Bùi Nghiêu sửng sốt:
"Cô nói gì?"
Khúc Tích thở dài:
"Tôi không thích anh."
Tâm trí của Bùi Nghiêu như đang bị lag.
Khúc Tích mím môi ở đầu bên kia của điện thoại, rèn sắt nhân khi còn nóng:
"Sếp Bùi, mặc dù tôi đã xin lỗi anh về chuyện đã xảy ra trước đó nhưng tôi vẫn phải nói “tôi xin lỗi”.
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích đã nói thẳng thắn như vậy, cho dù trí tưởng tượng của Bùi Nghiêu có mạnh mẽ đến đâu thì vào lúc này anh cũng không thể suy nghĩ được nữa.
Khúc Tích nói xong, thấy Bùi Nghiêu không trả lời, cô cũng hiểu rằng có lẽ anh đã hiểu, thận trọng nói:
"Sếp Bùi, sau khi thân thiết với nhau một khoảng thời gian như vậy, tôi thấy anh là một người khá tốt và tôi rất sẵn lòng kết bạn với bạn… ”
Khúc Tích nói liên tục, cố gắng cứu vãn tình thế để mọi người không quá xấu hổ. Cô đang nói thì bị Bùi Nghiêu trầm giọng cắt ngang:
“Tôi hiểu rồi.”
Khúc Tích nghẹn ngào hỏi:
"Sếp Bùi?"
Giọng điệu của Bùi Nghiêu không phân biệt được cảm xúc.
"Đã muộn rồi, đi ngủ đi."
Khúc Tích:
“Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:
"Đúng vậy, quan hệ rất tốt!"