Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 453




EQ Bùi Nghiêu dù thấp đến đâu, anh cũng có thể nhận ra nhu cầu Châu Dị đang không được thỏa mãn.

Bùi Nghiêu đứng ở cửa sân dừng lại vài giây, cuối cùng ho khan hai tiếng, nói:

“Hôm nay trời đẹp, ông cứ tiếp tục ngâm mình, tôi về phòng nghỉ đây."

Bùi Nghiêu nói xong và nhanh chóng rời đi.

Nghe tiếng bước chân của Bùi Nghiêu rời đi, Khương Nghênh thở phào nhẹ nhõm.

Châu Dị thấp giọng cười nói:

"Em sợ?"

Khương Nghênh không trả lời mà cắn vào vai anh.

Bùi Nghiêu vội vàng bước đi, khi đi ngang qua sân nơi Bùi Văn Hiên đang tắm suối nước nóng, anh cố tình dừng lại để nói điều gì đó, nhưng nghĩ đến bài học vừa rồi của Châu Dị, anh lập tức tăng tốc và không dám dừng lại dù chỉ một bước.

Đồng thời, trong sân, Tô Dĩnh ngồi trong hồ bơi, cúi mắt xuống, không dám ngước mắt lên.

Bùi Văn Hiên đang ngồi tao nhã trong bộ vest và giày da, trên môi nở nụ cười.

Hai người như vậy gần hai mươi phút, một người không nói gì, người kia giả vờ ngẩn ngơ.

Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng Bùi Văn Hiên chủ động nói với nụ cười bất lực:

"Em cứ tiếp tục im lặng với tôi như thế này à?"

Má Tô Dĩnh đỏ bừng:

"Không có."

Bùi Văn Hiên:

"Con cháu đang tạo cơ hội để gắn kết chúng ta lại với nhau."

Tô Dĩnh:

"Tôi biết mà."

Bùi Văn Hiên:

"Em nghĩ thế nào? Tôi hỏi thẳng hơn, em có muốn ở bên tôi không?"

Tô Dĩnh: "..."

Trên thực tế, Bùi Văn Hiên lẽ ra phải ngồi trong hồ bơi với Tô Dĩnh.

Theo lời của các đồng nghiệp, ở độ tuổi này, thành thật với nhau là bước đầu tiên để thúc đẩy các mối quan hệ thân mật.

Bùi Văn Hiên quả thực đã nghĩ như vậy trước khi đến, anh muốn dứt khoát từ bỏ thể diện, hôm nay anh phải giải quyết mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Tô Dĩnh, những suy nghĩ này đột nhiên biến mất.

Người phụ nữ trước mặt anh dịu dàng và trầm lặng.

Anh muốn có được cô, nhưng chỉ khi cô sẵn lòng.

Anh đã qua cái tuổi tuổi trẻ ham mê sự bốc đồng. Anh muốn dành cả cuộc đời mình cho người phụ nữ trước mặt, một dạng sống an yên cả đời, không phải nồng nhiệt nồng cháy.

Bùi Văn Hiên nói xong, thấy Tô Dĩnh im lặng, liền cười nho nhã:

"Tô Dĩnh."

Tô Dĩnh ngước mắt lên: "Hả?"

Bùi Văn Hiên:

“Em thực sự không thích tôi à?”

Tô Dĩnh lại im lặng.

Bùi Văn Hiên nhìn thấy vậy cười nhẹ, đứng dậy đi đến bể bơi, lấy chiếc khăn ở bên cạnh khoác lên vai Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh khẽ mím môi, Bùi Văn Hiên trầm giọng nói:

"Nếu như em thực sự không thích tôi, vậy tôi xin lỗi em, bởi vì tôi đã hiểu lầm nên gây phiền toái cho em trong khoảng thời gian qua."

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Văn Hiên:

"Đừng lo lắng về bọn trẻ, tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Văn Hiên:

"Tôi đã chủ động đeo đuổi em, tôi không thành công, em không cần phải xấu hổ."

Bùi Văn Hiên nói xong, mỉm cười với Tô Dĩnh, đứng dậy rời đi.

Nhìn Bùi Văn Hiên lùi về phía sau, lòng Tô Dĩnh chợt trầm xuống.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Văn Hiên đã theo đuổi cô một cách rất công khai.

Dù cô từ chối nhiều lần nhưng anh chưa bao giờ nói lời từ bỏ.

Cô nghĩ anh sẽ theo đuổi cô rất lâu.

Khi Bùi Văn Hiên ra khỏi sân, anh ấy đụng phải Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị nhướng mày, sải bước về phía trước, mỉm cười nói:

"Chú ba."

Bùi Văn Hiên mỉm cười đáp lại:

"Sao cậu không ngâm thêm một lát?"

Châu Dị cong môi mỏng, chơi chữ:

"Nghênh Nghênh chịu không nổi."

Bùi Văn Hiên sửng sốt một chút, sau đó cười lớn:

"Nếu Bùi Nghiêu có một phần mười của cháu, nó đã không độc thân cho đến bây giờ."

Châu Dị cười thật sâu, không trả lời.

Nhìn thấy Châu Dị cùng Bùi Văn Hiên trò chuyện, Khương Nghênh quấn chặt khăn tắm quanh người, cười nói:

"Chú ba, chú nói chuyện với anh Dị, cháu về phòng thay quần áo."

Bùi Văn Hiên:

"Ừ."

Châu Dị:

“Anh có mang giày đế bằng đến cho em, để trong cốp xe.”

Khương Nghênh gật đầu: "Ừ."

Sau khi nhìn Khương Nghênh rời đi, Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Văn Hiên:

"Chú ba, chú có chuyện gì muốn nói với cháu không?"

Bùi Văn Hiên không giấu giếm mà nói sự thật:

"Khởi đầu không tốt."

Châu Dị lập tức hiểu ra, nói đùa:

"Chú muốn từ bỏ?"

Bùi Văn Hiên cười khổ:

"Đương nhiên không phải, chú chỉ muốn cho cô ấy một cơ hội để thở. Nếu đuổi theo cô ấy quá gần, chụ sợ mình sẽ đẩy cô ấy càng ngày càng xa."

Châu Dị cong môi mỏng, cười nhẹ nói:

"Dựa theo sự hiểu biết của cháu đối với dì, nếu đuổi theo quá hời hợt, sẽ rất dễ đẩy dì ấy càng ngày càng xa."

Bùi Văn Hiên: "Hả?"

Châu Dị:

“Chú ba, đối với người không thích chú mà hống hách mà độc tài ép buộc thì là lưu manh, còn đối với người thích chú thì đó là một kiểu lãng mạn.”

Bùi Văn Hiên im lặng sau khi nghe điều này.

Châu Dị tiến lên nửa bước, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được nói:

"Chú ba, không nỡ để bọn trẻ dụ không được sói, chẳng mấy khi  mới ra ngoài một lần, lẽ nào chú định về tay  không?”

Bùi Văn Hiên cười giễu:

"Thằng nhãi này, nếu có ý kiến thì cứ nói thẳng, còn trêu chú làm gì?”

Châu Dị:

"Chú là bác sĩ, còn cần cháu phải dạy chú sao? Dì vẫn luôn mềm lòng..."

Châu Dị chỉ nói giữa chừng rồi ngừng, Bùi Văn Hiên lập tức hiểu ra.

Đêm hôm đó, Bùi Văn Hiên sốt lên tới 39 độ trong phòng khách sạn.