Thích Hạo cũng không từ chối đề nghị cùng đi vào của Châu Dị.
Khi cả hai bước vào, cảnh sát liên tục cảnh báo họ chú ý an toàn.
Khương Nghênh và Châu Dị vừa bước vào khách sạn đã nhìn thấy người phục vụ bị trói và Thích Hạo ngồi bên cạnh đang hút thuốc.
Toàn thân và khuôn mặt của Thích Hạo đầy máu, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Thích Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó ném nó xuống dưới chân, giẫm đạp ra ngoài, trên môi nở nụ cười:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh cau mày nhìn anh ta:
"Anh không sao chứ?"
Thích Hạo sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
"Tôi tưởng câu đầu tiên của cô sẽ là vì sao tôi giết Chúc Kha."
Khương Nghênh:
"Tôi biết nguyên nhân."
Vì Thiệu Hạ.
Thích Hạo và Chúc Kha trước đây không có oán hận gì, những ngày gần đây ngoại trừ chuyện Thiệu Hạ thì không còn gì khác.
Nghe Khương Nghênh nói, Thích Hạo khàn giọng nói:
"Thiệu Hạ không uổng công xem cô là bạn.”
Nghe như vậy, lòng Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại.
Thích Hạo đưa tay lấy hộp thuốc lá ra lần nữa, cắn một điếu thuốc khác vào khóe miệng:
“Có lẽ cô không biết, về sau Thiệu Hạ đã ở cùng tôi.”
Khương Nghênh sửng sốt và hơi mím môi.
Thích Hạo cúi đầu châm điếu thuốc, tay run rẩy vài lần không châm được, Châu Dị sải bước tiến về phía trước, từ trong túi móc ra bật lửa, châm lửa đưa cho hắn.
Thích Hạo ngẩng đầu nói:
“Cảm ơn sếp Châu.”
Châu Dị:
"Tôi tôn trọng anh vì anh là đàn ông."
Thích Hạo cười nói:
“Làm con rùa rút cổ nửa đời rồi.”
Khương Nghênh chưa bao giờ tưởng tượng ra được chuyện Thích Hạo và Thiệu Hạ ở cùng nhau.
Trong ấn tượng của cô, không có khả năng hai người họ sẽ dính vào nhau như vậy.
Thích Hạo nhìn thấy tâm tư của Khương Nghênh, rít vài hơi thuốc lá, ho sặc sụa nói:
“Tôi… cũng không ngờ hai chúng tôi lại ở bên nhau.”
Thích Hạo nói xong, liếc nhìn người phục vụ đang hoảng sợ đang bị trói ở một bên:
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương anh, nói xong tôi sẽ thả anh ra."
Người phục vụ rưng rưng nước mắt, miệng bị bịt lại, không nói được gì, gật đầu như không có chuyện gì.
An ủi người phục vụ xong, Thích Hạo quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Cô Khương, cô là bạn bè duy nhất của Thiệu Hạ. Không ai biết chuyện chúng tôi ở bên nhau, tôi muốn cô làm nhân chứng."
Thích Hạo cười khổ nói:
“Nếu không trên thế giới này sẽ không có ai biết chúng tôi đã ở cùng nhau.”
Khương Nghênh:
"Anh nói đi, tôi nghe."
Thích Hạo rít một hơi thuốc rồi dập tắt điếu thuốc:
“Tôi thích Thiệu Hạ sớm hơn cô ấy thích tôi.”
Khương Nghênh hơi mím môi.
Thích Hạo:
"Cô ấy là một cô gái ngu ngốc. Trong thế giới giải trí hỗn loạn như thế này mà cô ấy lại dám tin tưởng một người."
Lời nói Thích Hạo không mạch lạc, tựa như đang nói những gì mình nhớ được.
Thích Hạo cho biết ban đầu anh chọn Thiệu Hạ vì biết gia đình cô ở ngoại thành, cô không cha không mẹ, chỉ có một bà ngoại nên dễ nắm thóp.
Nào ngờ, con người Thiệu Hạ thực tế đến mức coi anh như ân nhân, như cọng rơm cứu mạng.
Lúc này, Thích Hạo cười lớn:
“Cô Khương, cô có biết lúc đầu chọn cô ấy là tôi muốn làm gì không?”
Khương Nghênh không khỏi cảm thấy khó chịu.
Thích Hạo thật sự không muốn đợi Khương Nghênh lên tiếng, liền tự nói tiếp:
“Tôi thấy cô ấy xinh đẹp lại không có kẻ chống lưng nên muốn cô ấy đi cùng các nhà đầu tư và mang lại nguồn lực cho công ty.”
Thích Hạo mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má.
Khương Nghênh: "..."
Thành thật mà nói, cách làm của Thích Hạo không có gì mới mẻ trong làng giải trí những năm gần đây.
Thích Hạo đã huấn luyện nhiều nghệ sĩ và anh ta luôn nghĩ rằng Thiệu Hạ sẽ là người mà anh ta dễ điều khiển nhất trong số những nghệ sĩ mà anh ta từng dẫn dắt.
Không ngờ cuối cùng anh lại rơi vào cái bẫy đó.
Thích Hạo nói rằng lần đầu tiên anh nhận ra tình cảm của mình với Thiệu Hạ là không bình thường là khi Thiệu Hạ lần đầu tiên đi hầu rượu, tối đó anh vốn định đưa Thiệu Hạ lên giường của đối phương, nhưng anh lại không đủ quyết tâm.
Lần thứ hai là khi Thiệu Hạ hẹn hò với Chúc Kha, một mặt anh rất tức giận nhưng mặt khác lại ghen tuông đến phát điên.
Thích Hạo kể cho Khương Nghênh câu chuyện giữa anh và Thiệu Hạ từ đầu đến cuối.
Từ ý định xấu của anh, đến mối tình thầm kín của anh, đến việc cả hai trở nên thành công.
Kể xong mọi chuyện, Thích Hạo đứng dậy, dẫm lên tàn thuốc trên mặt đất, đi tới trước mặt Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, khi tôi chết xin hãy chôn tôi và Thiếu Hạ cùng nhau."
Khương Nghênh cảm thấy cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, hồi lâu mới mới ép ra được một chữ:
"Được."
Thích Hạo quay đầu nhìn Châu Dị:
“Gần đây tôi đang suy nghĩ, nếu tôi thổ lộ sớm hơn với cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ không chết.”
Thích Hạo nói mơ hồ, nhưng Châu Dị lại hiểu rõ.
Thích Hạo muốn nói rằng nếu trước đó anh ta nói với Thiệu Hạ rằng anh ta thực sự không phải là quản lý gì mà là một quân cờ ông cụ Châu cài cắm vào Châu Thị Media, dùng tài nguyên mình đang nắm giữ để nâng đỡ cho Thiệu Hạ, có khi Thiệu Hạ đã không chết.
Tiếc thay, trên đời này có tất cả nhưng lại không có nếu như.
Thích Hạo nói xong liền bước ra khỏi khách sạn.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.
Khương Nghênh nhìn theo bóng lưng của Thích Hạo, đột nhiên nhớ tới cảnh anh miêu tả lời tỏ tình của mình với Thiệu Hạ.
Thích Hạo kể rằng ngày hôm đó hắn uống một chai rượu để lấy dũng khí, gõ cửa nhà Thiệu Hạ, hắn đỏ bừng mắt hỏi:
“Em có thể ở bên anh không?”
Anh vốn tưởng rằng Thiệu Hạ sẽ kinh ngạc và mắng anh là điên, nhưng Thiệu Hạ chỉ mím môi nói:
"Nếu ngày mai tỉnh táo anh vẫn nhớ được điều này, em sẽ ở bên anh."