Nhiếp Chiêu nói xong liền bước đi không chớp mắt.
Châu Dị dừng lại một chút, hơi nhướng mày: Thú vị đấy.
Thấy Châu Dị dừng bước, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh:
"Sao vậy?"
Khóe môi Châu Dị cong lên, mỉm cười:
"Không có gì."
Châu Dị nói xong lại tiếp tục bước đi.
Vừa định đi tới trước sân, Châu Dị thấp giọng nói:
"Vợ, hay là em lên xe đợi anh?"
Khương Nghênh bình tĩnh đáp:
"Em không đi."
Châu Dị trong cổ họng:
"Em từ chối thẳng vậy à?”
Khương Nghênh:
"Anh biết rõ rồi mà còn hỏi?”
Châu Dị cười hắc hắc, buông tay Khương Nghênh ra, thay vào đó ôm lấy eo cô, bất lực nói:
“Em luôn không cho anh cơ hội bảo vệ em.”
Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh:
“Tình yêu công bằng không tốt sao?”
Châu Dị cụp mắt xuống nhìn Khương Nghênh:
"Tốt."
Khương Nghênh:
“Đã tốt thì tại sao phải phá vỡ mô hình tình yêu?”
Châu Dị nói đùa:
"Nhưng đôi khi anh cũng muốn trải nghiệm những mô thức khác."
Khương Nghênh suy nghĩ vài giây, sau đó nghiêm túc trả lời:
"Hay là thi thoảng anh cũng tỏ ra yếu đuối?"
Châu Dị cười lớn:
"Cũng được.”
Trong khi hai người đang trò chuyện thì đã đến sân trước và bước vào biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách, Châu Dị và Khương Nghênh đã cảm nhận được một loại cảm giác áp bức chưa từng có.
Cảm giác áp bức này là vô hình và do bầu không khí quyết định.
Thấy hai người bước vào cửa, một người giúp việc tiến tới giúp họ lấy dép.
Những người hầu của Châu Gia đều được tuyển chọn kỹ càng, phần lớn đều ở trong Châu gia nhiều năm, chứng kiến vô số chuyện lớn, hiếm khi mất bình tĩnh.
Nhưng hôm nay, khi người giúp việc lấy dép cho hai người, tay cô cứ run lên.
Khương Nghênh thấy thế, khẽ mỉm cười, tỏ như không có chuyện gì, nhận lấy đôi dép từ người hầu:
“Cảm ơn dì Triệu.”
Nghe Khương Nghênh cảm ơn, người giúp việc cố gắng nở nụ cười nói:
"Mợ hai quá lời rồi. Đây là việc tôi nên làm."
Khương Nghênh cười đáp lại, không trả lời.
Người hầu mang dép cho Châu Dị và Khương Nghênh rời đi. Khi họ đang thay dép, Châu Dị trêu chọc:
"Vợ, ngay cả những người già như dì Triệu cũng sợ hãi. Em có sợ không?"
Khương Nghênh:
"Em không sợ."
Sau khi thay dép, hai người bước vào phòng khách và nhìn thấy Châu Tam gia đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Ông đang ngồi trên xe lăn quay lưng về phía họ. Ông là một người đàn ông cao lớn, hai tay đặt trên tay vịn. Cả hai tay đều có vết bỏng cũ mà có thể phát hiện ra được ngay khi vừa nhìn.
Châu Dị nhìn thấy ông bèn lên tiếng chào trước:
“Ông ba.”
Châu Tam gia nghe vậy cũng không quay đầu lại, thanh âm khàn khàn khó chịu:
"Dị phải không?"
Châu Dị:
"Dạ."
Ông cười nói:
“Ông nội cháu mất rồi, cháu có buồn không?”
Châu Dị không hiểu ông ta hỏi câu này là có ý gì, dường như cười mà không cười, giọng điệu có chút phóng đãng:
“Có lẽ tâm trạng của cháu cũng giống như ông ba.”
Nghe Châu Dị trả lời, Châu tam gia bật cười.
Theo sự chuyển động quay lưng lại của Châu tam gia, hơi thở của Khương Nghênh chợt trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt của ông hoàn toàn không thể gọi là khuôn mặt, bởi vì ngoại trừ đôi mắt sắc bén, tất cả các bộ phận khác trên khuôn mặt đều bị đốt cháy và biến dạng khiến ông trông rất gớm ghiếc.
Lúc này, Khương Nghênh cũng hiểu được cảm giác ngột ngạt khi bước vào cửa.
Điều mà những người hầu sợ không phải là Châu tam gia xa lạ mà là khuôn mặt của ông.
Ở Châu gia, việc năm đó ông cụ Châu đã làm với anh em mình không phải là bí mật.
Châu tam gia, người thoát chết trong gang tấc, giờ đây xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ trang nghiêm như thế này, thực sự khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn về những gì ông đã trải qua khi đó.
Nhận ra ánh mắt của Khương Nghênh đang nhìn mình, Châu Tam gia thâm trầm cất giọng:
"Cô bé, nhìn ta như vậy sợ rồi phải không?"
Khương Nghênh cất giọng không rõ cảm xúc:
“Không sao đâu.”
Châu Tam gia cười khẩy:
"Sợ thì cứ bảo là sợ, sao cứ phải đáp hàng hai như vậy."
Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:
"Không phải là hàng hai, chỉ là nói sự thật, không phải là sợ, chỉ là… không đẹp."
Châu Tam gia:
"Đẹp?"
Khương Nghênh:
"Trả lời như vậy đúng là không lễ phép, nhưng ông đã hỏi rồi thì cháu không trả lời sẽ càng không phải phép.”
Khương Nghênh nói xong, ông Châu tam gia có chút dò xét nhìn cô một lát, mỉa mai hỏi:
"Nghe nói cha của cô là Khương Tân Viễn?"
Khương Nghênh đối mặt với ông ta, vẻ mặt không thay đổi:
“Phải.”
Châu Tam gia nói:
“Không ngờ Khương Tân Viễn lại có thể sinh ra một đứa con gái xuất sắc như vậy.”
Khương Nghênh im lặng khi nghe những lời đó.
Không rõ trong lời nói của Châu tam gia có bao nhiêu khen ngợi, bao nhiêu mỉa mai.
Khương Nghênh và ông đối mặt với nhau, cô không khiêm tốn cũng không hống hách, không né tránh, không trốn lánh.
Ông Châu nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, lăn xe lăn về phía trước, cười khinh thường nói:
"Cô bé, cô có biết tôi bị hủy dung như thế nào không?"
Khương Nghênh đáp:
"Nếu cháu đoán không lầm thì chắc chắn là do lửa."
Nụ cười của ông Châu càng thêm phóng túng và đôi mắt đầy sự giễu cợt:
"Vậy thì cô có biết ai đã phóng hỏa đó không?"