Bùi Nghiêu nói xong, bà Bùi đưa tay vỗ vào gáy anh.
Bùi Nghiêu rít lên: "Mẹ."
Bà Bùi:
“Nếu hôm nay lời tỏ tình của chú ba không thành công, mẹ sẽ không còn là mẹ của con nữa.”
Bùi Nghiêu:
"Chuyện lớn như vậy sao?"
Bà Bùi cười khẩy:
"Bùi Gia chỉ có thể có một kẻ cô đơn. Có con thì không có chú, mà có chú thì không có con.”
Bùi Nghiêu:
"Vậy tại sao không phải là không có chú ba?"
Bà Bùi nhìn Bùi Nghiêu như thể anh là một kẻ ngốc:
"Bởi vì chú ấy đã ở trong Bùi Gia lâu hơn con nên chuyện gì thì cũng phải có trước có sau.”
Bùi Nghiêu nghẹn lời.
Có những chuyện rõ ràng có vẻ phi logic, nhưng lại không tìm được sơ hở nào để bác bỏ.
Bà Bùi vừa nói xong, bầu không khí trở nên bế tắc.
Châu Dị đứng một bên, cười cắt ngang:
“Chúng ta nên tin vào thực lực của chú ba.”
Bên kia Tô Dĩnh vẫn không ngừng cúi đầu nhìn xuống đất, lắp bắp nói:
"Bác sĩ Bùi, tôi… thực xin lỗi."
Bùi Văn Hiên khẽ mỉm cười:
"Có thể cho tôi biết lý do được không?"
Tô Dĩnh lúng túng nói:
“Chúng ta không thích hợp.”
Bùi Văn Hiên hỏi:
"Có gì không phù hợp?"
Giọng nói của Tô Dĩnh trầm thấp yếu ớt:
“Cái gì cũng không phù hợp.”
Bùi Văn Hiên nghe vậy, cũng không nóng vội, không lộ ra vẻ bất mãn:
"Tôi không hút thuốc hay uống rượu, cơ bản là tôi đến phòng tập thể dục ba lần một tuần."
Tô Dĩnh:
“Không, không phải không thích hợp ở phương diện này.”
Bùi Văn Hiên:
"Tôi có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, biết bơi, cha mẹ mất sớm."
Tai Tô Dĩnh đỏ bừng khi nghe Bùi Văn Hiên nói:
"Bác sĩ… Bùi, anh đừng nói nữa. Đã muộn rồi và tôi phải quay về."
Tô Dĩnh nói xong, không đợi Bùi Văn Hiên trả lời, xoay người rời đi.
Tô Dĩnh vừa tiến lên một bước, Bùi Văn Hiên trầm tư vài giây, trầm giọng nói:
"Chức năng sinh sản bình thường."
Tối nay Tô Dĩnh đặc biệt đi một đôi giày cao gót để đến dự buổi họp lớp của Bùi Văn Hiên với một hình ảnh đẹp.
Nghe Bùi Văn Hiên nói, đôi giày cao gót dưới chân cô hơi vẹo, cô loạng choạng suýt ngã.
Bùi Văn Hiên thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ:
"Em không sao chứ?"
Đôi mắt Tô Dĩnh đỏ lên vì đau:
“Tôi… không sao đâu."
Bùi Văn Hiên:
"Để tôi xem. Nếu em thật sự đau không đứng yên được thì cứ đặt tay lên vai tôi."
Tô Dĩnh:
"Không được, đến lúc rồi..."
Tô Dĩnh đang muốn xin phép về nhà, nhưng Bùi Văn Hiên đã ngồi xổm xuống.
Bùi Văn Hiên rất dịu dàng, không phải kiểu dịu dàng giả vờ mà là kiểu dịu dàng từ xương.
Bùi Văn Hiên ban đầu chỉ ngồi xổm, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, cởi giày cao gót của Tô Dĩnh, để cô dẫm lên đầu gối của mình, cẩn thận kiểm tra cô, trầm giọng nói:
"May mắn là không có chuyện gì, chỉ cần chườm lạnh là được.”
Nói xong, Bùi Văn Hiên ngẩng đầu nhìn Tô Dĩnh:
"Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng hiện tại em không thể đi được nữa."
Tô Dĩnh sửng sốt:
"Vậy phải làm sao?"
Bùi Văn Hiên cẩn thận nhấc chân Tô Dĩnh ra và đứng dậy:
"Nếu em không phiền, tôi có thể cõng em đến bãi đậu xe."
Tô Dĩnh: "..."
Bùi Văn Hiên nói xong, thấy Tô Dĩnh không lên tiếng, liền cười nói:
"Nếu em không nói gì, tôi xem như là em đồng ý."
Bùi Văn Hiên nói xong liền đưa tay ôm lấy thắt lưng của Tô Dĩnh.
Trái tim Tô Dĩnh đột nhiên thắt lại, cô vô thức dùng tay nắm lấy cổ áo của Bùi Văn Hiên.
Bùi Văn Hiên nhếch môi, ôm Tô Dĩnh trong tay đi đến bãi đậu xe, vừa đi vừa trầm giọng nói:
“Tô Dĩnh, chúng ta không còn trẻ nữa, nếu em tin tưởng nhân phẩm của tôi, tôi hy vọng chúng ta có thể kết hôn trước rồi yêu sau. Em yên tâm tôi sẽ dần thực hiện từng bước của tình yêu.”
Tô Dĩnh mím môi:
"Bác sĩ Bùi, anh rất ưu tú, nhưng anh không thích hợp với tôi."
Bùi Văn Hiên cười khúc khích:
"Em chê tôi già à?"
Tô Dĩnh vội vàng lắc đầu:
"Không, không, chúng ta không chênh lệch tuổi tác."
Thật ra Bùi Văn Hiên biết rất rõ Tô Dĩnh lo lắng điều gì, nhưng ông không muốn nhắc tới, nếu nói ra, ông lo sẽ làm Tô Dĩnh thêm cả nghĩ.
Vài phút sau, Bùi Văn Hiên ôm Tô Dĩnh đến bãi đậu xe.
Bùi Văn Hiên cẩn thận đặt Tô Dĩnh vào ghế sau xe, lấy điện thoại di động và bấm số của tài xế.
Nói xong với đối phương, Bùi Văn Hiên cúp điện thoại, đi đến ghế lái, nghiêng người ngồi vào, khởi động xe rồi bật máy sưởi.
Nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên, Tô Dĩnh càng ngày càng bất an.
Bùi Văn Hiên nhìn cô qua kính chiếu hậu:
"Em thực sự không định cân nhắc tôi sao?”
Tô Dĩnh:
"Không, không định."
Bùi Văn Hiên im lặng một lúc, nghiêm túc nói:
"Tô Dĩnh, rõ ràng là em cũng rung động trước tôi.”
Tô Dĩnh đỏ mặt: "..."
Tô Dĩnh đỏ mặt không biết nên trả lời thế nào, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa kính xe:
"Xin chào, tôi là lái xe thuê.”
Một số người đang ăn dưa đã rút lui sau khi nhìn thấy xe của Bùi Văn Hiên rời đi.
Bùi Nghiêu và bà Bùi ngồi cùng xe với Khúc Tích.
Châu Dị và Khương Nghênh ngồi một chiếc.
Trên đường đi, Khương Nghênh dựa vào ghế phụ, trầm ngâm.
Châu Dị quay đầu nhìn cô:
“Em đang suy nghĩ gì thế?”
Khương Nghênh trông có chút mệt mỏi:
“Em đang nghĩ khi ba mẹ qua đời, em không phải là nạn nhân duy nhất.”
Châu Dị nghe vậy không trả lời, mấy giây sau, anh hạ giọng cười nói:
"Cuối tuần sau, em đi với anh đến tháo ống dẫn tinh đi.”
Khương Nghênh giật mình và nhìn Châu Dị.
Châu Dị cong đôi môi mỏng:
“Anh sẽ nỗ lực tranh thủ một phát được con gái.”