Khúc Tích và bà Bùi đang ngồi xổm trong góc của nhà thi đấu, gục đầu vào bàn tán chuyện và ăn uống.
Dưa, đó là dưa thật, dưa nghiêm túc.
Một quả dưa đỏ 88 đồng.
Không chắc về giống, nhưng hương vị thực sự ngon.
Khúc Tích cúi đầu cắn một miếng, sau đó ngước mắt cười với bà Bùi:
"Dì, dưa dì mua ngọt ghê."
Bà Bùi:
"Lần trước chị nói với em rồi mà? Gọi dì gì chứ! Làm cho dì già quá, cứ gọi là Dù con có gọi mẹ là dì, con cũng sẽ gọi mẹ là già. Cứ gọi chị là chị Huệ."
Mẹ của Bùi Nghiêu tên đầy đủ là Trịnh Huệ, hồi đó bà cũng là một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh.
Khúc Tích rất am hiểu phương diện này, nghe bà Bùi nói, cô mỉm cười trả lời:
"Chị Huệ, thực ra em có một vấn đề muốn hỏi chị."
Bà Bùi chớp mắt:
"Có phải em thắc mắc tại sao chị là một người thông minh như vậy lại sinh ra một đứa như Bùi Nghiêu..."
Nói được nửa chừng, bà Bùi nghĩ đến tình cảm giữa hai mẹ con, bà ho khan hai tiếng, sự im lặng ở đây còn tốt hơn cả âm thanh.
Khúc Tích gật đầu lia lịa:
“Vậy Bùi Nghiêu giống ai?”
Bà Bùi bĩu môi nói:
"Giống bố nó chứ ai. Chị nói em nghe, EQ của nó giống hệt bố nó khi còn trẻ."
Khúc Tích không nói nên lời:
"Nhưng trông chú Bùi bây giờ rất thông minh!"
Bà Bùi:
“Thì nhờ chị dạy cả mà.”
Lúc này, bà Bùi đang hưng phấn, đang định thảo luận về chủ đề này thì một giọng nói ma quái đột nhiên vang lên sau lưng bà.
"Mẹ!”
Bà Bùi giật mình nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích:
“Dì ơi, hình như con nghe thấy có người đang gọi dì.”
Bà Bùi:
"Hình như dì cũng nghe thấy."
Bùi Nghiêu gọi "Mẹ" xong, khi thấy bà Bùi không phản ứng gì, anh liếc nhìn về phía Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh, rón rén đi về phía góc nơi bà Bùi đang ngồi xổm.
Ước chừng nửa phút sau, ba người một đứng hai ngồi xổm nhìn nhau.
Khúc Tích nhếch môi, ngượng ngùng cười:
"Sếp Bùi."
Bùi Nghiêu "ừm" với vẻ mất tự nhiên, quay đầu nhìn bà Bùi và hỏi:
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Bà Bùi hất cằm về phía hai bóng người cách đó không xa:
“Ở đây.”
Bà Bùi trả lời câu hỏi của Bùi Nghiêu, rồi đứng dậy, ném vỏ dưa trong tay vào thùng rác gần đó, bà lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay:
“Còn con thì sao? Tại sao con lại ở đây? "
Bùi Nghiêu:
"Như mẹ."
Bùi Nghiêu nói xong liền đưa tay gãi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
"Chú ba tiến triển quá chậm, suốt đêm loay hoay, thậm chí một câu tỏ tình cũng không có nói."
Bà Bùi nhẹ nhàng cười:
“Haha, một gã độc thân lại cười nhạo người đã có bạn gái rồi.”
Bùi Nghiêu: "..."
Nói chuyện không hợp cạ thì nói vài từ cũng nhiều, Bùi Nghiêu cảm thấy những gì mình vừa nói chỉ là “vài từ”.
Sau khi bị bà Bùi khinh thường, Bùi Nghiêu im lặng rất lâu.
Khúc Tích ăn xong dưa trên tay, đứng dậy, đi tới chỗ bà Bùi vài bước, thấp giọng nói:
"Chị Huệ, nếu chị có người đi cùng, em về trước đây."
Bà Bùi:
“Nó mà cũng là người đi cùng à?”
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu im lặng đứng ở một bên: "..."
Bà Bùi nói xong, nhận ra mình nói không phải cho lắm, vội vàng hắn giọng, chuyển chủ đề:
“Tục ngữ nói, niềm vui nỗi buồn của mỗi người đều khác nhau.”
Nội dung của cuộc trò chuyện này có phần sâu sắc, Khúc Tích không hiểu, sửng sốt: “Hả?”
Bà Bùi sau đó nói:
"Đặc biệt là giữa những người khác giới, vì vậy những người cùng giới có nhiều điểm chung hơn".
Khúc Tích nghe vậy, đi đến gần bà Bùi, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được:
"Chị Huệ, chủ yếu em nhìn thấy sếp Bùi thì thấy rất xấu hổ."
Bà Bùi nháy mắt với Khúc Tích:
"Bây giờ em là bạn thân của chị, nó là con trai của chị. Nói tóm lại, nó phải gọi em là dì. Đối mặt với con cháu thì em xấu hổ cái gì?"
Khúc Tích: Mặc dù mối quan hệ này nghe có vẻ phức tạp và vặn vẹo nhưng tôi phải nói rằng về logic dường như không có vấn đề gì cả.
Không đợi Khúc Tích trả lời, bà Bùi đã đưa tay cầm lấy vỏ dưa cô đang cầm trên tay ném vào thùng rác, nghiêm túc nói:
“Thôi nhé, chỉ cần em không xấu hổ thì nó sẽ là người đang xấu hổ."
Khúc Tích: Mẹ ruột của tôi, đây chắc chắn là mẹ ruột của tôi.
Khúc Tích và bà Bùi đang thì thầm, thì Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đến một chiếc ghế ngồi xuống sau khi họ đi bộ đã thấm mệt.
Tô Dĩnh nhíu mày, không nói gì.
Bùi Văn Hiên đưa tay nhéo nhéo lông mày, nhẹ nhàng nói:
“Tối nay hình như tôi đã uống quá nhiều rồi.”
Tô Dĩnh ngước mắt lên:
“Có cần tôi mua thuốc giải rượu cho anh không?”
Bùi Văn Hiên cụp mắt xuống nhìn Tô Dĩnh, khẽ mỉm cười:
"Sao em không có ý đề phòng gì với tôi vậy?"
Tô Dĩnh:
“Tôi tin tưởng nhân cách của bác sĩ Bùi.”
Nghe vậy, Bùi Văn Hiên nhếch môi:
"Nếu em tin tưởng tôi như vậy, em có cân nhắc chuyện lấy tôi không?"