Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 420




Châu Dị nói xong, ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ Khương Nghênh.

Khương Nghênh đã quen với thủ thuật nhỏ được Châu Dị sử dụng này.

Cô biết anh đang cố gắng xoa dịu cô.

Khương Nghênh hơi mím môi: "Ừ."

Châu Dị cười nhỏ, thu tay lại, đứng dậy rời đi.

Châu Dị vừa rời đi, Khương Nghênh đứng lên lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài Phong Nguyệt Trường.

Cát Châu vừa giúp Lục Vũ ra ngoài đã bị hơn chục vệ sĩ chặn lại.

Cát Châu nhếch khóe miệng, cười giễu cợt:

"Có chuyện gì vậy? Tôi đã trả hết tiền và thắng cược, không cho tôi mang người đi à?"

Vệ sĩ dẫn đầu nhìn Cát Châu với nụ cười khinh thường, tay phải cầm một ống thép dài một thước, nhịp nhàng gõ vào lòng bàn tay trái:

“Cậu Cát, Cậu Châu có biết cậu giấu kín kỹ như vậy không?”

Nụ cười trên mặt Cát Châu vẫn giữ nguyên:

“Anh có thể gọi điện thoại hỏi xem.”

Đối phương nói:

"Giờ này rồi đừng quấy rầy cậu Châu nghỉ ngơi, tao xử lý hai anh em bọn mày xong, bọn tao có thể trở về kể công với cậu Châu.”

Cát Châu cười nhẹ, đỡ tay Lục Vũ:

“Lục Vũ, em có nghe thấy anh nói không?”

Lục Vũ ngơ ngác không có phản ứng.

Cát Châu liếc nhìn Lục Vũ, sau đó ngước mắt nhìn hơn chục vệ sĩ trước mặt, đột nhiên mỉm cười nói:

“Không sao đâu, còn đang choáng váng thế này, có bị đánh chết cũng sẽ không thấy đau đâu.”

Cát Châu nói, một tay vỗ vỗ mặt Lục Vũ:

“Anh sẽ thử thay em xông pha, thắng rồi anh đưa em về nhà, còn thua thì anh đưa em đi tìm ba mẹ.”

Nói xong, Cát Châu đỡ Lục Vũ đi về phía cột đá ở cửa Phong Nguyệt Trường, anh đang định để Lục Vũ ngồi xuống thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau.

"Cát Châu."

Cát Châu run rẩy và nhanh chóng quay đầu lại.

Khương Nghênh đi tới Cát Châu, đỡ Lục Vũ đứng dậy, nói:

"Đưa Lục Vũ đi đi."

Cát Châu sửng sốt.

Khương Nghênh vẻ mặt lãnh đạm nói:

"Ở đây có tôi rồi.”

Cát Châu nhìn Khương Nghênh, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Cảm giác muốn khóc này rất nguyên thủy, giống như một đứa trẻ bị đối xử tệ bạc ở bên ngoài và nhìn thấy trưởng bối của mình.

Nhìn thấy khóe mắt Cát Châu đỏ lên, Khương Nghênh nhẹ giọng nói:

"Đừng khóc, hãy chịu đựng."

Vừa nói, Khương Nghênh vừa tức giận nói thêm:

"Không được để người khác cười chê."

Chỉ một câu nói thôi, Cát Châu không thể kìm chế được nữa, nước mắt trào ra, như thể anh đã quay trở lại thời điểm khi còn nhỏ có vài người ở trại trẻ mồ côi.

Khi đó, Khương Nghênh cũng giống như bây giờ, luôn đứng lên khi hai anh em bị bắt nạt và bảo vệ họ với tư cách là người lớn tuổi hơn.

Nhìn thấy Cát Châu khóc, Khương Nghênh cắn chặt quai hàm nói:

"Đừng lãng phí thời gian."

Cát Châu đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt:

“Chị đưa Lục Vũ đi đi, tôi ở lại.”

Khương Nghênh:

“Ở lại thì có thể làm gì?”

Cát Châu: "..."

Khương Nghênh:

"Hãy dùng trí óc của cậu trước khi làm bất cứ điều gì. Tôi đã dạy cậu bao nhiêu lần rằng là phải cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định cuối cùng phải là tối đa hóa lợi ích?”

Cát Châu: "..."

Khương Nghênh rút tay đỡ Lục Vũ, thấp giọng nói với Cát Châu:

“Người của Tần Trữ đến rồi, cậu yên tâm đi đi.”

Cát Châu ngước mắt nhìn bốn phía, nhưng không thấy ai, anh khó có thể tin, nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh:

"Tôi không lừa cậu đâu."

Khương Nghênh nói xong, vệ sĩ đứng dưới bậc thang trêu chọc:

"Trưởng phòng Khương cũng đến à."

Khương Nghênh nghe vậy cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn rơi vào Cát Châu:

"Lục Vũ hiện tại còn chưa tỉnh, nếu cậu ở cùng cậu ấy chỉ khiến tình hình càng tồi tệ thêm.”

Cát Châu nghiến răng nghiến lợi:

“Được.”

Mấy phút sau, Cát Châu đưa Lục Vũ rời khỏi Khương Nghênh.

Khi hơn mười vệ sĩ chặn lối vào của Phong Nguyệt Thành thấy điều này, họ đang định bước tới.

Đôi chân mày Khương Nghênh lạnh lùng:

“Nếu hôm nay bọn họ mất một sợi tóc, tôi sẽ cho mọi người ở đây được chôn cùng họ.”

Khương Nghênh nói xong, hơn chục vệ sĩ nhìn về phía vệ sĩ dẫn đầu.

Vệ sĩ dẫn đầu cười nói:

"Trưởng phòng Khương lớn giọng vậy?”

Khương Nghênh:

"Anh có thể thử."

Nghe Khương Nghênh nói, sắc mặt vệ sĩ dẫn đầu lập tức lạnh lùng.

Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, Cát Châu dẫn Lục Vũ lên xe.

Thấy hai người chuẩn bị lên xe, vệ sĩ dẫn đầu quay đầu nhổ nước bọt xuống đất:

“Bắt hai tên kia lại.”

Sau khi nghe chỉ thị, hơn chục vệ sĩ tràn về phía trước.

Khương Nghênh đi trước họ một bước, lao tới xe, đặt Lục Vũ vào xe và đẩy Cát Châu vào cùng.

Cát Châu quay lại nhìn Khương Nghênh với đôi mắt đỏ hoe.

Khương Nghênh lạnh lùng nói:

"Nếu họ ngăn cản cậu, cậu hãy lái xe qua người họ."

Cát Châu nghiến răng nghiến lợi:

“Được.”

Cát Châu nói xong liền lên xe nổ máy.

Khương Nghênh khá giỏi võ thuật, nhưng từ nhỏ cô đã sợ bị bắt nạt, thậm chí bị giết nên chiến đấu và tự vệ đã trở thành bản năng của cô.

Tuy nhiên, dù có giỏi đến đâu, cô cũng không thể chống lại hơn chục vệ sĩ cầm ống thép.

Trong lúc hỗn loạn, Khương Nghênh đã bị một ống thép đâm vào vai trái.

Đột nhiên, cơn đau lan ra từ bả vai và lan khắp cơ thể.

Nhìn thấy Khương Nghênh sắp mất đi sức lực, vệ sĩ dẫn đầu cười mỉa mai, đang định đánh lén thì trong đêm vang lên một giọng nói giễu cợt.

“Ra tay với phụ nữ à? Không lẽ các người định không làm trong nghề này nữa?”