Thật hiếm khi có người trong Bùi Gia không tự luyến.
So với Bùi Nghiêu và Mã Lạc Dật, chú Bùi rõ ràng là một luồng gió mới trong Bùi Gia.
Bùi Văn Hiên thẳng thắn hỏi, Châu Dị cũng không giấu giếm:
"Chắc là khá tốt."
Trong mắt Bùi Văn Hiên hiện lên nụ cười, khóe mắt ẩn hiện nét già nua:
"Ừ."
Châu Dị:
"Nhưng chú cũng đừng quá tự tin."
Bùi Văn Hiên nhướng mày:
"Sao vậy?"
Châu Dị hạ giọng nói:
"Dì của con bản tính tự ti, với điều kiện của chú ba, e là dì...”
E là không dám trèo cao.
Châu Dị còn chưa nói hết lời, Bùi Văn Hiên đã hiểu.
Bùi Văn Hiên suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, bấm số của ông Bùi trước mặt Châu Dị.
Khi cuộc gọi được kết nối, Bùi Văn Hiên nói:
"Anh."
Ông Bùi không kiên nhẫn trả lời:
"Có chuyện thì nói mau đi.”
Bùi Văn Hiên:
“Em sắp có bạn gái.”
Bùi Văn Hiên nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó hưng phấn hỏi:
"Chú ba, chú vừa nói gì?"
Bùi Văn Hiên thành thật nói:
“Em đã yêu một người phụ nữ hơn lớn tuổi một chút, gia cảnh của cô ấy cũng không mấy tốt đẹp.”
Ông Bùi nghiêm túc nói:
"Chú cũng đã từng tuổi này rồi, nếu có người còn chịu chú thì tốt quá rồi, chú còn kén chọn tuổi tác, gia thế làm gì?”
Bùi Văn Hiên: "Dạ."
Ông Bùi ho khan qua điện thoại:
“Chuyện đó…”
Bùi Văn Hiên:
"Anh, nếu anh có ý kiến gì thì cứ nói trực tiếp với em."
Ông Bùi nói với giọng điệu không tự nhiên:
"Tôi không có ý kiến gì cả, tôi chỉ muốn hỏi, em dâu về hưu chưa?"
Bùi Văn Hiên: "..."
Châu Dị đứng ở bên cạnh Bùi Văn Hiên: "..."
Không khí yên tĩnh mấy giây, Châu Dị cười khẽ:
"Phạm vi tuổi tác chú Bùi có thể tiếp nhận rộng ghê."
Bùi Văn Hiên đưa tay ấn vào thái dương:
"Nhỏ tuổi hơn em.”
Ông Bùi nghe vậy lập tức cao giọng nói:
"Cô ấy nhỏ tuổi hơn chú, sao chú có thể nói người ta lớn tuổi hơn? Cô ấy rõ ràng là một cô bé!"
Bùi Văn Hiên không muốn tiếp tục nói chuyện với ông Bùi nên trầm giọng nói:
"Anh ơi, bệnh viện còn có việc, em cúp máy đây."
Ông Bùi nghe Bùi Văn Hiên muốn cúp điện thoại, vội vàng hỏi:
"Khi nào chú đưa cô ấy về cho tôi và chị dâu chú gặp?"
Bùi Văn Hiên trả lời:
"Vài ngày nữa đi."
Sau khi cúp điện thoại với ông Bùi, Bùi Văn Hiên nhìn Châu Dị:
"Bây giờ cháu đã yên tâm chưa?"
Châu Dị:
"Dì của cháu không phải tủi thì Nghênh Nghênh cũng yên tâm.”
Bùi Văn Hiên khẽ mỉm cười nói:
"Cha mẹ chú đã qua đời từ lâu. Cháu cũng biết tính khí của anh trai và chị dâu chú rồi, không thể nào mà bắt nạt Tô Dĩnh."
Châu Dị đút hai tay vào túi, nói đùa:
“Chú ba, cháu tưởng với tính tình của chú thì chú có thể chịu đựng được một thời gian nữa đấy.”
Bùi Văn Hiên nhìn Khương Nghênh phía sau Châu Dị, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, hạ giọng nói:
"Tô Dĩnh đã không trả lời điện thoại hay tin nhắn của chú kể từ tuần trước. Chú nghe nói chị Trương đã giới thiệu rất nhiều người cho cô ấy đi xem mắt.”
Châu Dị nghe vậy cười khúc khích:
"Chuyện này cháu cũng không rõ lắm. Cháu và Nghênh Nghênh rất ít khi ở nhà."
Bùi Văn Hiên:
"Ở tuổi của chú, thật khó để tìm được người có sức hút với mình, vì vậy chú phải nỗ lực hết mình."
Bùi Văn Hiên trò chuyện cởi mở và thành thật với Châu Dị hơn mười phút, trước khi rời đi, ông bảo Châu Dị nói vài lời tử tế về ông trước mặt Tô Dĩnh và Khương Nghênh.
Nhìn theo Bùi Văn Hiên rời đi, Châu Dị quay người đi tới trước mặt Khương Nghênh, mỉm cười nói:
"Chú Bùi thực sự thích dì đó."
Khương Nghênh ngước mắt lên, cười nói: "Hả?"
Châu Dị nghiêng người:
“Chú Bùi vừa nói rất thẳng thắn với anh, chú ấy thích dì, hy vọng anh có thể nói vào giúp.”
Khi cô đến nhà Bùi Văn Hiên để đón Tô Dĩnh, Khương Nghênh cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không bình thường.
Hiện tại đã nhận được xác nhận, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười:
"Sao chú Bùi lại đột ngột nói thật như vậy?"
Châu Dị nói đùa:
"Nghe nói là bởi vì gần đây chị Trương hay giới thiệu cho dì đi xem mắt, dì không trả lời điện thoại cũng như tin nhắn của chú Bùi."
Khương Nghênh đưa ra nhận xét công bằng:
"Chú Bùi là một người đàn ông tốt."
Môi mỏng Châu Dị cọ xát khóe môi Khương Nghênh:
"Anh cũng vậy."
Khi Bùi Nghiêu tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng.
Khương Nghênh trở về nhà, Châu Dị ở lại phòng bệnh.
Bùi Nghiêu mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh tối tăm hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở bệnh viện.
Bùi Nghiêu cử động, quay đầu nhìn Châu Dị đang cùng mình nằm trên giường, khàn giọng nói:
“Châu Nhỏ, nước.”
Châu Dị ban đêm không dám ngủ say bởi vì y tá nói Bùi Nghiêu sẽ thức dậy sau ca phẫu thuật ba mươi phút, nhưng Bùi Nghiêu lại chẳng hề tỉnh.
Châu Dị lo lắng có thể Bùi Nghiêu xảy ra chuyện gì, lòng thấp thỏm.
Vì vậy, sau khi nghe thấy Bùi Nghiêu gọi mình, anh bật dậy ngay lập tức.
"Muốn uống nước?"
Châu Dị ngồi ở mép giường, duỗi cổ.
Bùi Nghiêu nhìn vẻ mặt chán nản của Châu Dị, cười lớn:
"Ông bảo y tá chăm sóc cho tôi được rồi. Ông đến đây làm gì? Muốn gây ấn tượng với tôi à?"
Châu Dị bật đèn, liếc nhìn Bùi Nghiêu, đứng dậy rót nước, miệng nói:
“Chỉ sợ không gặp được ông lần cuối.”
Bùi Nghiêu nhìn vào lưng Châu Dị và chửi rủa.
Châu Dị quay lại với một cốc nước và đưa cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu khó khăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường uống mấy ngụm, ngẩng đầu nhìn Châu Dị hỏi:
“Khúc Tích đã về rồi à?”
Châu Dị cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi nói:
"Ừ, sau khi ông ra khỏi phòng phẫu thuật, cô ấy khóc nức nở, không chịu rời đi. Cuối cùng, Nghênh Nghênh cưỡng bức kéo cô ấy đi."
Bùi Nghiêu nghe vậy, tay cầm ly nước run rẩy:
"Thật sao?"