Nhóm nạn nhân này đến quá đúng lúc.
Ngay khi sự việc bắt đầu xảy ra và trước khi nó bùng phát, một tổ chức tự phát đã giăng biểu ngữ bên ngoài Châu Thị Media.
Nói sự việc này là vô tổ chức, không có chủ ý thì ai có suy nghĩ một chút cũng không thể tin được.
Kiều Nam nói xong và nhìn Khương Nghênh.
Đầu ngón tay Khương Nghênh xoa xoa quai cốc, suy nghĩ một chút rồi ngước mắt lên hỏi:
"Ở đây có bao nhiêu người?"
Kiều Nam:
“Có rất nhiều người, ít nhất là bốn mươi, năm mươi người.”
Khương Nghênh:
"Đừng để nhân viên bảo vệ dùng vũ lực."
Kiều Nam:
“Em hiểu rồi, em sẽ báo bảo vệ ngay.”
Kiều Nam nói xong, xoay người rời đi.
Khương Nghênh hơi mím môi, trầm tư như thể đang suy nghĩ điều gì.
Nếu vấn đề này chỉ là vấn đề giữa người đại diện phát ngôn và người tiêu dùng bị hại thì sẽ dễ nói chuyện hơn.
Nhưng nếu có những lợi ích khác liên quan hoặc có ai đó đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa thì việc giải quyết có thể không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy Khương Nghênh im lặng, Vệ Tiêu có chút khẩn trương.
"Trưởng phòng Khương, chuyện này khó giải quyết lắm à?"
Khương Nghênh liếc nhìn Vệ Tiêu rồi chuyển sự chú ý sang người quản lý bên cạnh:
"Đừng bác bỏ bất kỳ những nghi vấn nào của thế giới bên ngoài trong thời gian này."
Quản lý: "Đã hiểu."
Khương Nghênh:
"Mọi người ra trước đi. Giờ đừng rời công ty, đợi muộn chút rồi đi.”
Quản lý gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn rồi cùng Vệ Tiêu rời đi.
Vệ Tiêu vừa rời đi không lâu, Kiều Nam vội vàng từ ngoài cửa trở về.
Vào một ngày rất lạnh, nhưng có thể thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán Kiều Nam.
"Trưởng phòng Khương, những kẻ cầm đầu trông chẳng giống người bình thường chút nào. Dáng vẻ như đại ca xã hội đen vậy.”
Khương Nghênh đã đoán được sẽ như thế này, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn.
Nhìn thấy Khương Nghênh suy nghĩ, Kiều Nam không quấy rầy cô, lặng lẽ đứng sang một bên.
Ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh nhếch môi nói:
"Tôi nhớ không lầm thì Y5 nổi lên từ năm ngoái?"
Kiều Nam đáp:
"Vâng."
Một công ty có tuổi hoạt động không khởi sắc trong nhiều năm đột nhiên phát triển nhanh chóng, lại còn đi lệch hướng.
Trông thế nào cũng giống như có người đã bày binh bố trận.
Khương Nghênh:
“Cử hai người giàu kinh nghiệm ra ngoài tìm cách đưa nạn nhân vào trong phòng họp nghỉ ngơi.”
Kiều Nam: "Vâng."
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Chỉ cần an ủi, không cần đáp lại, thái độ phải thân thiện."
Kiều Nam gật đầu:
“Em hiểu rồi, em lo có người lén lút chụp ảnh.”
Khương Nghênh:
"Ừ."
Khi Kiều Nam xoay người rời đi, Khương Nghênh cầm điện thoại di động trên bàn lên, chuyển sang số riêng và gọi.
Cuộc gọi đã được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ:
"Này, ai vậy?"
Khương Nghênh cố giữ giọng ôn hòa:
"Sếp Vương, anh Nhiếp muốn hẹn anh cùng ăn tối, tối nay anh có thời gian không?”
Đối phương mỉm cười đáp lại:
"Rảnh, tối nay là mấy giờ?"
Khương Nghênh giả vờ như đang hỏi, mấy giây sau mới trả lời:
"Bảy giờ, ở Vạn Hào, lát nữa tôi sẽ gửi số phòng cho anh."
Đối phương nói:
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Khương Nghênh trở nên lạnh lùng.
Sếp Vương, Vương Chí Dũng, CEO công ty Y5.
Bảy giờ tối, Khương Nghênh lái xe đến Vạn Hào.
Trên đường đi, Khương Nghênh gọi điện cho Châu Dị.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh đã nói thẳng vấn đề:
“Hôm nay em sẽ về nhà muộn, cần phải đến Vạn Hào.”
Châu Dị chưa bao giờ hỏi thăm chuyện nghệ sĩ, giọng nói thản nhiên, mỉm cười:
“Có chuyện gì à?”
Khương Nghênh:
“Quảng cáo Vệ Tiêu đại diện có vấn đề, em nghi là cái bẫy của Nhiếp Chiêu.”
Châu Dị trầm mặc một lát, mới trả lời:
"Chú ý an toàn."
Khương Nghênh: "Ừ."
Sau khi cúp điện thoại với Châu Dị, Khương Nghênh lái xe vào bãi đậu xe Vạn Hào.
Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng riêng đã được đặt trước.
Lúc này, Vương Chí Dũng vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có cô.
Khương Nghênh ngồi trong phòng chậm rãi uống một lúc, thấy đã gần bảy giờ rưỡi, Vương Chí Dũng chậm rãi đến.
Vương Chí Dũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, không thấy rõ người ngồi bên trong là ai, vừa bước vào vừa chào hỏi:
"Cậu Nhiếp, không phải cậu đã đồng ý không liên lạc trong thời gian này sao? Tôi thành thật xin lỗi, tan tầm kẹt xe…”
Vương Chí Dũng chưa kịp nói hết sau từ "xe", khi nhìn thấy Khương Nghênh, hắn sững người tại chỗ.
Vương Chí Dũng quen biết Khương Nghênh, tay đặt trên nắm cửa khựng lại trong vài giây, dù sao hắn cũng là một kẻ xảo quyệt, nên trên gương mặt hắn dần nở nụ cười bình tĩnh:
"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”
Khương Nghênh:
"Sếp Vương không nhập phòng đâu, đúng là tôi đã hẹn anh."
Vương Chí Dũng: "..."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Anh Vương không ngồi xuống nói chuyện sao? Hay là tôi gọi Nhiếp Chiêu đến nói chuyện cùng?"
Vẻ mặt của Vương Chí Dũng thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta đóng cửa phòng lại và mỉm cười bước về phía trước.
Vương Chí Dũng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, Khương Nghênh lễ phép đứng dậy rót trà cho hắn.
Thấy Khương Nghênh không chú ý đến mình, Vương Chí Dũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gửi tin nhắn dưới gầm bàn: Cậu Nhiếp, tôi đã bị Khương Nghênh...
Vương Chí Dũng còn chưa sửa xong tin nhắn, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Khương Nghênh:
"Anh Vương, trong phòng này sẽ tự động chặn tín hiệu điện thoại di động, nên tin nhắn của anh có lẽ sẽ không gửi đi được."
Vương Chí Dũng: "..."
Khương Nghênh một tay đẩy tách trà trước mặt dọc theo bàn, vẻ mặt không có gì khác biệt:
"Gây quỹ trái phép hơn năm triệu sẽ bị phạt hơn mười năm tù hoặc tù chung thân. Anh Vương chỉ trong một năm mà kiếm được hàng mấy tỷ, nên không biết trong phần đời còn lại có còn mạng sống để mà tiêu tiền không nữa.”