Khương Nghênh dần dần chịu thua.
Vài phút sau, Châu Dị trầm giọng dỗ dành cô:
“Có muốn thử kiểu khác không?”
Khóe mắt Khương Nghênh đỏ bừng, đang định lắc đầu thì nghe thấy lời nói đầy cám dỗ của Châu Dị:
"Cải tiến cái cũ, đưa ra cái mới."
Sắc của đàn ông khiến con người u mê.
Khi Khương Nghênh mất kiên nhẫn, Châu Dị đã bắt cô giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra ở Châu Gia hôm nay.
Khương Nghênh cắn vai Châu Dị không nhúc nhích, Châu Dị đặt bàn tay to lớn của mình lên gáy cô, cười tà ác:
“Đau không?”
Khương Nghênh hít sâu một hơi.
Châu Dị:
"Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."
Khương Nghênh: "..."
Vào sáng sớm hôm sau.
Khương Nghênh ăn sáng xong, trở về phòng bấm số điện thoại của Cát Châu.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh lặp lại những lời Nhiếp Chiêu nói ngày hôm qua một cách nguyên vẹn.
Cát Châu chửi bới trong điện thoại:
"Mẹ kiếp, Nhiếp Chiêu bị bệnh à?"
Khương Nghênh:
“Anh ta đã biết hết mọi chuyện về các cậu rồi, có lẽ đã theo dõi các cậu không phải chỉ mới đây.”
Cát Châu cười giễu cợt:
“Người đứng sau Lục Mạn là hắn sao?”
Khương Nghênh thành thật nói:
“Cho dù không phải như vậy, thì cũng có liên quan đến hắn.”
Nghe vậy, Cát Châu tức giận cười nói:
"Đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ theo sau. Tôi vốn tưởng là chúng ta đều có thể kéo lưới, nào ngờ đâu Nhiếp Chiêu lại xuất hiện."
Khương Nghênh:
"Tạm thời mặc kệ hắn, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra Lục Vũ đang ở đâu."
Cát Châu:
“Cái vở kịch Châu Gia này, vậy mà kịch tính liên tục xuất hiện.”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
“Trong giới này, việc anh hát xong rồi tôi lên sân khấu cũng không phải chuyện hiếm.”
Khương Nghênh nói xong, Cát Châu trầm mặc một lát, mới nói:
"Trước kia tôi đã từng điều tra Nhiếp Chiêu, ổ của hắn ở Dung Thành, hôm nay tôi sẽ đi Dung Thành."
Khương Nghênh mím môi nói:
"Bảo Tiểu Cửu đi cùng."
Nhắc đến Tiểu Cửu, Cát Châu cảm thấy gáy đau nhức, phản bác theo bản năng:
“Thôi đừng, người anh em đó không hợp với tôi, chị không biết đâu. Lần trước chị bảo anh ta đưa Ngô Tiệp đến chỗ tôi, ánh mắt anh ta nhìn tôi cứ như là bắt gian cho… Châu Dị vậy.”
Khương Nghênh biết rằng Tiểu Cửu chính trực.
Nghe Cát Châu miêu tả, Khương Nghênh cười nói:
"Kiên nhẫn một chút, Tiểu Cửu thân thủ giỏi, có hắn đi cùng cậu, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho cậu."
Cát Châu cười lạnh nói:
“Lẽ nào anh ta có thể một địch một trăm?”
Khương Nghênh:
“Có lẽ không được, nhưng anh ta có thể một chọi mười.”
Khương Nghênh nói chuyện điện thoại với Cát Châu có giọng điệu khá thoải mái, sau khi cúp máy, cô lại giữ chặt điện thoại đứng trước cửa kính từ trần đến sàn mà không thể cười nổi.
Nhiếp Chiêu kia cũng không phải người tốt, hiển nhiên hiện tại Lục Vũ đang ở trong tay hắn.
Lục Vũ cỏn con đó có thể đối phó được Lục Mạn, chứ còn để đối phó Nhiếp Chiêu thì không đủ sức.
Khương Nghênh đang đứng trước cửa sổ, chìm trong suy nghĩ thì Châu Dị đẩy cửa bước vào.
Khương Nghênh nghe thấy tiếng quay người lại, khóe môi giật giật:
“Cát Châu muốn đi Dung Thành, em bảo kêu Tiểu Cửu đi cùng.”
Châu Dị sải bước tiến về phía trước, ôm lấy Khương Nghênh từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng nói:
“Anh nghe em.”
Khương Nghênh thở dài:
"Hy vọng Lục Vũ không xảy ra chuyện gì."
Châu Dị:
“Anh vừa thông báo cho ông Trữ và ông Nghiêu, bọn họ có quan hệ riêng ở Dung Thành, em đừng lo lắng.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị nghiêng đầu hôn lên vành tai Khương Nghênh:
“Anh cũng có rất nhiều mối quan hệ ở Dung Thành, anh sẽ bảo bọn họ tận lực điều tra.”
Sau một giờ.
Tiểu Cửu được Khương Nghênh thông báo đã lái xe đến nơi ở của Cát Châu.
Khi sắp đến nơi Cát Châu ở, Tiểu Cửu đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Cát Châu.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng điệu của Cát Châu rất tệ:
"Anh Cửu, tôi đã nhìn thấy xe của anh."
Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Ừ."
Cát Châu:
“Anh Cửu, dù sao tôi cũng là người của Châu Diên, chúng ta có thể lặng lẽ chút được không?”
Tiểu Cửu: "Cái gì?"
Cát Châu:
“Anh công khai đậu xe ở cổng khu nhà tôi, anh em tôi nhìn thấy, tôi sợ…”
Cát Châu ngần ngại nói, hy vọng Tiểu Cửu sẽ hiểu.
Không ngờ Tiểu Cửu lại có chút sốt ruột đáp:
“Không sao đâu.”
Cát Châu: "..."
Anh ơi, anh ổn nhưng tôi không ổn.
Cát Châu đứng ở cổng tiểu khu, nhìn chiếc xe đậu trước mặt mà khóc không ra nước mắt, muốn nói thêm điều gì, nhưng Tiểu Cửu đã mở cửa xe đi tới trước mặt anh.
Hai người nhìn nhau, Cát Châu nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Logic mà nói, hai người có thể coi như người cùng thuyền, khi gặp nhau nên chào hỏi chuyện trò cùng nhau.
Nhưng mặt khác, cũng theo logic mà nói, anh là người của Châu Diên, còn Tiểu Cửu là người của Châu Dị, khi hai người gặp nhau nếu không phải là đang vung kiếm vào nhau thì cũng là nhìn nhau với ánh mắt giận dữ.
Cát Châu nhìn Tiểu Cửu với vẻ mặt u sầu, không biết làm sao kiểm soát biểu cảm, Tiểu Cửu tiến lên nắm lấy cổ áo anh, nhét vào trong xe.
Cát Châu giãy giụa mấy lần dưới tay Tiểu Cửu, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mặt không biểu cảm nói:
"Hiện giờ có lẽ không ai nghi ngờ đâu.”
Cát Châu:
“Không phải, anh Cửu à…”
Ngay khi Cát Châu đang định nói gì đó, hai tên côn đồ mới ngoài hai mươi tuổi đột nhiên từ đâu lao tới, hướng thẳng về phía Tiểu Cửu.
Hai người lao tới, miệng mắng Tiểu Tửu bảo anh buông đại ca của họ ra.
Cát Châu nhìn hai người chạy về phía mình như hai kẻ ngốc.
Cát Châu: Người ta nói mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, anh đang nghi ngờ nhà anh cảnh gì cũng có.