Châu Dị nói xong, Nhiếp Chiêu cười hắc hắc.
Châu Dị quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Nhiếp Chiêu trầm ngâm vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, cười khiêu khích:
"Sợ làm tổn thương vợ mình?"
Châu Dị nheo mắt lại, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh ẩn ẩn hiện ra vẻ ác độc:
"Châu Cảnh Sơn mua bao nhiêu bảo hiểm cho chú mà sao chú dám nghênh ngang như vậy?"
Nhiếp Chiêu:
"Ông ấy không mua, Châu Cảnh Sơn cũng nói cho tôi biết, ở Châu Gia này, tốt nhất là đừng động vào cháu.”
Châu Dị cười lạnh nói:
"Vậy chú cũng phản nghịch lắm đấy.”
Hai người đối đầu nhau sắp ngã ra ngoài, Khương Nghênh mở cửa bước xuống xe, nhẹ giọng nói:
“Chồng.”
Châu Dị nghe vậy, đầu lưỡi chạm vào hàm răng sau, liếc nhìn Nhiếp Chiêu một cái, quay người đi về phía Khương Nghênh.
Cơn giận của Châu Dị còn chưa nguôi, Khương Nghênh mím môi, đưa tay ra, ngón tay của họ đan xen vào nhau.
Châu Dị hơi nhướng mi, cụp mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh ngước mắt lên nói:
"Vào đi, em đói rồi."
Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh: “Ừ.”
Hai người nắm tay nhau đi ngang qua Nhiếp Chiêu, Nhiếp Chiêu dùng ánh mắt đen tối nhìn hai người.
Sau khi băng qua sân, chuẩn bị tiến vào đại sảnh, Châu Dị cười nói:
"Em lo lắng anh với hắn sẽ đánh nhau sao?"
Vẻ mặt Khương Nghênh không hề đổi sắc: “Ừ.”
Châu Dị:
"Yên tâm, anh không ngốc đến vậy."
Khương Nghênh nói:
"Đến giờ Châu Tam gia vẫn chưa lộ diện, Nhiếp Chiêu không đại diện được cho điều gì cả, không cần phải nổi giận với hắn, bởi vì có lẽ hắn cũng chỉ là con tép.”
Châu Dị đưa bàn tay Khương Nghênh mà anh đang siết chặt lên hôn vào mu bàn tay của cô, trầm giọng trả lời:
"Ừ, anh hiểu."
Bầu không khí trong phòng khách Châu Gia cực kỳ lạnh lẽo.
Châu Hoài An và Lục Mạn ngồi ở hai phe riêng biệt, không nói chuyện với nhau, nhìn nhau chán nản.
Những người hầu đứng trong góc, không dám hít thở bầu không khí như vậy.
Châu Dị và Khương Nghênh bước vào, một người hầu bước tới lấy dép cho họ.
Khương Nghênh nói "cảm ơn" và cúi xuống thay giày.
Nhìn thấy hai người đi vào, Lục Mạn ngồi trên sô pha là người đầu tiên lên tiếng chào:
“Dị và Nghênh Nghênh đã về rồi.”
Châu Dị: “Mẹ lớn.”
Lục Mạn mỉm cười đứng dậy, sai người hầu chuẩn bị đĩa hoa quả.
Khương Nghênh thay dép lê, Lục Mạn vừa lúc đi tới trước mặt cô.
Lục Mạn trìu mến ôm cánh tay cô, quan tâm hỏi:
"Gần đây con không nghỉ ngơi đủ à? Hình như con đã gầy đi."
Không có chuyện gì mà lại nồng hậu như vậy, nếu khong phải gian thì cũng là trộm.
Đặc biệt ở một nơi như Châu Gia, không bao giờ có sự quan tâm vô cớ.
Khương Nghênh cười xa cách nói:
"Cũng tạm ạ.”
Lục Mạn hoàn toàn không quan tâm đến sự xa lánh của Khương Nghênh, tiếp tục nói:
"Mẹ đã nghe nói về chuyện của ngôi sao đó, đừng quá buồn đau. Là con người, mọi thứ đều là số mệnh."
Khương Nghênh: "Dạ."
Lục Mạn nắm tay Khương Nghênh đi về phía ghế sofa phòng khách, đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Châu Dị với nụ cười của người mẹ:
“Coi tôi này, tôi chỉ lo nói chuyện với Nghênh Nghênh mà quên mất con.”
Châu Dị cười sâu nói:
"Mẹ lớn và Nghênh Nghênh hợp cạ.”
Kỹ năng diễn xuất của Châu Gia khiến một số diễn viên chuyên nghiệp cảm thấy thua kém.
Nói cách khác, những người giúp việc Châu Gia này đều là người già, đã quen từ lâu, nếu có hai người mới tới đây, bọn họ sẽ bị sốc.
Sự tương tác giữa Lục Mạn, Châu Dị và Khương Nghênh, Châu Hoài An, người đang ngồi trên ghế sofa, có thể nhìn thấy toàn bộ.
Châu Hoài An sắc mặt khó coi, ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi.
Châu Hoài An đi lên tầng hai, Nhiếp Chiêu từ cửa đi vào.
Lục Mạn nhìn thấy Nhiếp Chiêu, sắc mặt thay đổi, mất tự nhiên chào hỏi:
"Nhiếp Chiêu quay về rồi à.”
Nhiếp Chiêu:
“Chị dâu.”
Lục Mạn cười gượng:
“Tôi và Hoài An đã ly hôn, cậu gọi tôi chị dâu, tôi thấy xấu hổ lắm.”
Nhiếp Chiêu nhướng mày:
"Vậy tôi gọi là chị Lục Mạn?”
Lục Mạn cười xấu hổ, không trả lời.
Nhiếp Chiêu nhìn trẻ hơn Châu Dị nhưng lại gọi Lục Mạn là “chị”, giọng điệu tán tỉnh trong lời nói, người không biết còn tưởng rằng hắn đang dụ dỗ Lục Mạn.
Hôm nay gặp nhau trong thang máy, Khương Nghênh cũng không nhìn kỹ Nhiếp Chiêu.
Bây giờ xem rồi mới nhận ra Nhiếp Chiêu và Châu Dị thực sự có nhiều điểm tương đồng.
Ví dụ, cả hai người đều có tính khí giấu kín bí mật đằng sau nụ cười.
Một ví dụ khác, cả hai đều có những hình ảnh rất phóng khoáng.
Điểm khác biệt là Châu Dị mang đến cho người ta cảm giác phóng túng và lãng mạn, còn Nhiếp Chiêu lại mang đến cho người ta cảm giác sa đọa.
Cái trước khiến người ta nghiện, còn cái sau khiến người ta sa ngã.
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời có chút xấu hổ, Lục Mạn phá vỡ thế bế tắc:
"Dị và Nghênh Nghênh còn chưa gặp Nhiếp Chiêu đúng không? Con út trong nhà Châu Tam gia, theo vai về thì các con nên gọi cậu ấy là “chú”.”
Châu Dị thản nhiên nói đùa:
"Chú."
Nhiếp Chiêu cười nhẹ, vẻ mặt thản nhiên nói:
"Chúng ta bằng tuổi nhau, cứ gọi tên là được."
Châu Dị giễu cợt muốn nói gì đó, cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc chuông giữa cổ tay, mím môi không nói gì.
Hôm nay chắc chắn Châu Gia là sân khấu lớn, khán giả và diễn viên đều là một người.
Nhiếp Chiêu đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, vừa ngồi xuống, Lý Thuận Đức từ lầu hai đi xuống, đi tới Châu Dị mấy bước, nghiêng người nói:
"Cậu hai, ông cụ nói muốn gặp cậu.”