Sự tồn tại của Nhiếp Chiêu là một quả bom hẹn giờ đối với Châu gia.
Những phương pháp mà ông cụ dùng để đối xử với anh em mình hồi đó đều được nhiều người biết đến.
Hiện tại, Nhiếp Chiêu trở lại vào thời điểm này, tiết lộ thân phận, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị môi mỏng mỉm cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt:
"Không phải rất đáng sợ sao?"
Khương Nghênh:
"Đúng vậy."
Châu Dị tà ác cười nói:
“Chắc chắn ông cụ không bao giờ nghĩ rằng ông sắp chết rồi mà kẻ thù lại tìm đến.”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
"Nhiếp Chiêu liệu có bất lợi với anh không?"
Môi mỏng Châu Dị lướt qua khóe miệng Khương Nghênh, thành thật nói:
“Cho đến giờ vẫn chưa có giao thiệp gì.”
Khương Nghênh:
"Anh hãy cẩn thận."
Châu Dị vòng tay ôm chặt eo Khương Nghênh:
“Anh không muốn đối phó với nhà họ Châu, xin phu nhân giúp anh đề phòng một chút.”
Giọng nói của Châu Dị cố ý hạ thấp, quyến rũ.
Khương Nghênh nheo mắt lại:
“Không phải anh vừa bảo tôi em phải tránh xa anh ta sao?”
Châu Dị cười trong cổ họng:
"Lúc nãy anh quên mất hình tượng của anh trong mắt vợ là mỹ nam tử, dịu dàng yếu đuối, không biết tự chăm sóc bản thân.”
Một người đàn ông đẹp trai lại yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân?
Châu Dị?
Khương Nghênh không khỏi bật cười.
Châu Dị nói đùa:
"Vợ, toàn bộ tài sản của anh bây giờ đều thuộc về em, sau này em phải đối xử tốt hơn với anh."
Nhìn Châu Dị đang từng bước tiến về phía trước, Khương Nghênh trong mắt mỉm cười nhưng vẫn im lặng.
Châu Dị lướt môi vân vê gò má Khương Nghênh, trầm giọng nói tiếp:
“Sau này anh sẽ yêu em nhiều hơn.”
Nửa tiếng sau, Khương Nghênh ra khỏi văn phòng của Châu Dị.
Châu Dị tiễn Khương Nghênh tới cửa văn phòng.
Vẻ mặt Khương Nghênh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Làm việc tử tế vào.”
Châu Dị đặt một tay lên khung cửa, cúi đầu nhìn Khương Nghênh, khóe môi nở nụ cười:
“Ừ, anh sẽ làm việc cho vợ.”
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Khương Nghênh cuối cùng cũng không giữ được nữa, cô mỉm cười:
"Em đi đây."
Châu Dị trêu chọc cô:
“Ở lại thêm chút nữa được không?”
Khương Nghênh:
"Trò chuyện trong giờ làm việc,lấy cớ làm việc tư, sẽ bị trừ 200."
Châu Dị: "..."
Nhìn Khương Nghênh rời đi, Châu Dị từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc, đưa lên môi, châm lửa.
Vừa rít một hơi, trợ lý Trần từ phòng làm việc bên cạnh đi tới trước mặt anh, hạ giọng nói:
“Sếp, khu dân cư nơi mợ sống khi còn nhỏ đang bị dỡ bỏ, có cần nói với mợ không?”
Châu Dị trầm giọng đáp:
"Không cần."
Trợ lý Trần:
“Nếu mợ biết liệu có không vui không?”
Châu Dị liếc mắt trợ lý Trần:
“Những thứ gây tổn hại thế này mà có cần ôn cố tri tân không?”
Trợ lý Trần: "..."
Nghĩ tới cảnh Khương Nghênh ngã gục trong căn nhà đó lần trước, Châu Dị cắn chặt đầu thuốc vào giữa đôi môi mỏng.
Đang cắn, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, đưa tay định lấy điếu thuốc và dập tắt:
“Bỏ thuốc lá như thế nào là tốt?”
Cuộc trò chuyện của Châu Dị thay đổi nhanh đến nỗi trợ lý Trần nhất thời không kịp phản ứng:
"Dạ?"
Châu Dị mang điếu thuốc trên đầu ngón tay bỏ vào thùng rác:
“Tôi định bỏ thuốc.”
Trợ lý Trần:
“Anh và mợ chuẩn bị có con?”
Châu Dị hơi nhướng mày, mấy giây sau mới nghiêm túc nói:
"Tạm thời không thể được, vợ vẫn chưa thông báo với tôi.”
Trợ lý Trần: Ông chủ của tôi thật đáng thương, vợ ông ấy trước đây rất nghiện thân thể của ông ấy nhưng giờ phải chờ thông báo để chuẩn bị mang thai.
Châu Dị nói xong, thấy trợ lý Trần không lên tiếng, giọng nói lạnh lùng hơn một chút:
"Trần Triết?"
Trợ lý Trần bừng tỉnh trong sự thông cảm và nói:
“Tôi nghe nói có một số người cai thuốc lá thì ăn kẹo cao su. Sếp có muốn thử không?”
Châu Dị cau mày, hiển nhiên không muốn thử:
"Không có biện pháp khác sao?"
Trợ lý Trần tiến về phía trước hai bước, hắng giọng nhỏ giọng nói:
"Kẹo cao su bây giờ có rất nhiều hương vị, nhai xong hơi thở sẽ trong lành. Hôn sẽ..."
Trợ lý Trần không nói hết câu, chừa chỗ cho Châu Dị tưởng tượng.
Châu Dị đưa mắt nhìn trợ lý Trần, nửa cười nửa không cười:
"Trần Triết, từ khi nào mà cậu trở nên dâm dê như vậy?"
Trợ lý Trần sờ sờ chóp mũi nói:
Sếp, tôi không thể gánh nổi chữ “dâm dê” trước mặt sếp được."
Châu Dị nghe vậy liền đá trợ lý Trần.
Trợ lý Trần nhanh chóng lùi lại nửa bước, mỉm cười, nhanh chóng chuyển chủ đề nói:
"Sếp Châu, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh."
Châu Dị cười hắc hắc, xoay người đi vào văn phòng:
"Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng cần báo cáo thật.”
Trợ lý Trần theo sát phía sau, sau khi vào cửa nói:
“Anh nhờ tôi điều tra vụ Nhiếp Chiêu, tôi có một số manh mối.”
Châu Dị đi tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống:
"Cậu điều tra ra được gì rồi?”
Trợ lý Trần:
“Nghe nói Nhiếp Chiêu là con trai của tam gia nhà họ Châu, nhưng trên thực tế, có lẽ anh ta chẳng có quan hệ ruột thịt gì với Châu tam gia.”
Châu Dị nhướng mày:
"Hả?"
Trợ lý Trần:
“Theo tin tức điều tra trả về, Nhiếp Chiêu là người Dung Thành, mới được đưa đến chỗ Châu tam gia cách đây 5 năm.”
Châu Dị trầm ngâm không trả lời.
Trợ lý Trần mấp máy môi, đang định nói thêm gì đó thì điện thoại di động trên bàn của Châu Dị vang lên.
Châu Dị liếc nhìn màn hình, khi nhìn thấy ba chữ "Châu Hoài An", khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, chậm rãi vươn tay ấn xuống nút trả lời.
Cuộc gọi đã được kết nối, Châu Dị còn chưa kịp nói chuyện thì Châu Hoài An đã tức giận nói ở đầu bên kia của điện thoại:
"Anh thật sự muốn giết tôi chỉ vì một người ngoài?”