Nhìn tin nhắn của Kỷ Trác, Bùi Nghiêu gõ một chuỗi từ vào hộp thoại giữa hai người.
Sau khi gõ xong, lại cảm thấy không phù hợp nên nhanh chóng xóa đi.
Rồi một lúc sau, anh gõ ra một chuỗi từ khác.
Sau khi xóa rồi lại gõ vài lần, Bùi Nghiêu cuối cùng cũng trả lời Kỷ Trác bằng một biểu tượng cảm xúc.
Nói là gói biểu tượng cảm xúc nhưng thực ra nó rất đơn giản, chỉ ba chữ run rẩy: Lập tức cút!
Gửi xong biểu tượng cảm xúc, Bùi Nghiêu đóng điện thoại lại, nhét vào túi, sau đó đi về phía chiếc xe đang bật đèn cách đó không xa.
Lúc này Khúc Tích đang ngồi trong xe, đầu óc có chút bối rối, cô đang giằng co giữa mức lương làm thêm gấp ba lần và 5.000 tệ gọi tài xế thuê, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa kính xe từ bên ngoài.
Khúc Tích nghiêng đầu và hạ cửa sổ xuống.
"Sếp Bùi?”
Bùi Nghiêu giả vờ bình tĩnh, nhìn đồng hồ:
“Trợ lý của tôi sắp đến rồi, tài xế của cô khi nào thì đến?”
Khúc Tích thò đầu ra ngoài cửa sổ xe với đôi mắt mơ hồ, nhìn Bùi Nghiêu”
"Sếp Bùi, anh có gặp trường hợp tài xế thuê mà đến 5 nghìn tệ một lần không?”
Bùi Nghiêu nói mà không thay đổi vẻ mặt:
"Tôi đã từng gặp, giờ vẫn ở mức cũ."
Khúc Tích chớp chớp mắt, cảm thấy mạch não của mình không theo kịp được:
"Thật sao? Lần trước tôi gọi chỉ có hai trăm sáu mươi."
Bùi Nghiêu:
“Vậy chắc là do công ty lái xe làm sự kiện gì rồi.”
Khúc Tích không tin, nhưng nhất thời tìm không ra sơ hở:
"Thật sao?"
Nếu là lúc bình thường, với bộ não của Khúc Tích, cho dù có tệ đến đâu, cô cũng sẽ không bị lời nói của Bùi Nghiêu đánh lừa.
Nhưng tối nay cô uống hơi nhiều, nếu không thì cô không bị lừa phỉnh bởi những lời này của Bùi Nghiêu.
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu cũng không trả lời cô, chuyển chủ đề:
"Tôi đưa cô về?”
Khúc Tích đặt một tay lên cửa kính xe đã hạ xuống, tựa cằm vào cẳng tay:
"Bao nhiêu tiền?"
Bùi Nghiêu nhìn đôi môi đỏ mọng của Khúc Tích đóng mở, tim đập nhanh hơn một chút, mất tự nhiên quay mặt đi:
"Không cần tiền."
Khúc Tích nghe nói không cần tiền liền lắc đầu:
"Không được."
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Khúc Tích ợ hơi:
"Chúng ta quan hệ cũng không tốt, chuyện tiền bạc tốt nhất nên rõ ràng. Quân tử yêu tiền và kiếm tiền một cách khôn ngoan, tham lam lợi nhỏ sẽ bị tổn thất lớn."
Khúc Tích lắp bắp lý luận xong, xoay người cầm lấy điện thoại di động trên bảng điều khiển trung tâm lắc lắc với Bùi Nghiêu:
"Bao nhiêu, tôi chuyển cho anh."
Bùi Nghiêu cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hai trăm sáu."
Khúc Tích ngước mắt, háo hức nhìn Bùi Nghiêu:
"Chúng ta dù sao cũng là người quen, không thể giảm giá cho tôi sao?"
Bùi Nghiêu nghe vậy bật cười:
"Không phải cô vừa nói quan hệ của chúng ta không tốt sao?"
Khúc Tích nghiêm túc nói:
"Không tốt, nhưng chúng ta dù sao vẫn là quen biết!"
Bùi Nghiêu:
“Hai trăm.”
Khúc Tích mặc cả:
“Chúng ta dựa theo giá ban ngày mà tính giá đi!”
Bùi Nghiêu nhướng mày:
“Ban ngày giá bao nhiêu?”
Khúc Tích liếm môi đáp:
"Một giờ sáu mươi, một giờ từ đây đến nhà chúng tôi chắc chắn là đủ. Vì Nghênh Nghênh và sếp Châu, tôi sẽ tăng giá cho anh, tôi sẽ trả anh tám mươi. Anh thấy sao?”
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích nói xong, hai người đông cứng ở hai bên của cánh cửa xe.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu đưa hai tay chống lên nóc xe, cụp mắt nhìn Khúc Tích:
"Sếp Khúc, đêm nay cô đã đàm phán một đơn hàng lớn như vậy, hai trăm đối với cô mà cũng là tiền ư?"
Khúc Tích lắc đầu:
"Không phải."
Bùi Nghiêu mỉm cười, đang định nói câu tiếp theo thì nghe thấy Khúc Tích rất nghiêm túc nói:
"Đối với tôi hai trăm tệ chắc chắn không phải là tiền. Đó là cuộc sống! Cuộc sống! Là cuộc sống!"
Bùi Nghiêu nghẹn giọng và gần như thở không ra hơi.
Bầu không khí đông đặc, Bùi Nghiêu không biết nên trả lời như thế nào, điện thoại trong tay vang lên.
Bùi Nghiêu nhấc điện thoại lên và nhấn trả lời, trợ lý ở đầu bên kia điện thoại hỏi:
"Sếp Bùi, tôi đang ở bãi đậu xe Vạn Hào."
Bùi Nghiêu:
“Vào trong đi, tôi đang đứng trước một chiếc BMW x5 màu trắng.”
Trợ lý:
"Vâng, sếp."
Trợ lý nói xong, Bùi Nghiêu cúp điện thoại.
Một lúc sau, trợ lý chạy tới trước mặt Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn trợ lý của mình, thấy anh ta mặc vest, đi giày da, tóc được chải chuốt cẩn thận, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông vừa nói chuyện với Khúc Tích ở cửa khách sạn Vạn Hào.
Bùi Nghiêu vẻ mặt không vui nói:
"Sao cậu lại ăn mặc như thế này? Đi xem mắt?"
Người trợ lý sửng sốt, ngây thơ nói:
"Sếp, tôi vẫn luôn như vậy mà!"
Bùi Nghiêu:
“Ngày mai đổi phong cách đi!”
Trợ lý:
"Tôi nên thay đổi sang kiểu nào?"
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh:
"Cậu muốn đổi phong cách nào mà cậu hỏi tôi? Làm sao tôi biết cậu muốn đổi phong cách nào!"
Trợ lý: “…”
Sau khi Bùi Nghiêu lên lớp trợ lý của mình, anh quay lại nhìn Khúc Tích, người sắp ngủ quên trên cửa kính ô tô, cong ngón tay và búng nhẹ vào trán cô.
Khúc Tích sợ hãi và ngồi thẳng dậy trong sự phấn khích.
Bùi Nghiêu:
"Tám mươi, cô đi không?"
Một vết đỏ hiện ra giữa trán Khúc Tích, nhìn từ xa thấy dáng vẻ cực kỳ phóng túng:
“Đi!”
Bùi Nghiêu nhìn xuống vầng trán đỏ bừng của cô, cau mày nói:
"Xuống xe."
Anh chỉ búng nhẹ thôi, sao lại đỏ thế này?
Khúc Tích lúc này đang say rượu, nhưng cô không cảm thấy trán đau, cô đẩy cửa xe, loạng choạng bước xuống xe.
Bùi Nghiêu nhìn thấy cô bước đi không vững, vô thức đưa tay ra đỡ cô.
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn anh, cười vô tâm, móc ngón tay với Bùi Nghiêu, khi Bùi Nghiêu cúi đầu xuống, cô thấp giọng hỏi:
"Bùi Nghiêu, hôm nay anh có chuyện gì không ổn à."
Bùi Nghiêu chột dạ, nhưng trên mặt lại giả vờ bình tĩnh:
"Sao vậy?"
Khúc Tích nhón chân ghé sát vào tai anh:
"Anh không nhận ra sao? Ánh mắt anh nhìn tôi tràn đầy cuộn sóng..."