Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 362




Khi Châu Dị trở về, mọi việc ở nhà vẫn như thường lệ.

Tô Dĩnh và chị Trương không nói gì về chuyến thăm của Ngô Tiệp.

Nhưng trong lúc ăn, Tô Dĩnh đã dũng cảm dùng đũa gắp thêm hai món cho Châu Dị.

Châu Dị khẽ nhướng mày, sau đó mỉm cười nói:

"Cảm ơn dì."

Tô Dĩnh mím môi hết lần này đến lần khác, cô cảm thấy có lỗi với Châu Dị nhưng lại sợ cảm xúc của mình bị lộ ra ngoài:

"Ăn đi, đều là những món mà cháu thích, ăn nhiều một chút."

Ăn tối xong, Châu Dị và Khương Nghênh trở về phòng ngủ.

Vừa vào cửa, Châu Dị liền đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Khương Nghênh từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, cười khúc khích:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khương Nghênh mặt không đổi sắc:

"Không có việc gì cả."

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Anh không tin."

Khương Nghênh trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Châu Dị, thẳng thắn nói:

"Xảy ra một chút chuyện, nhưng em không muốn anh biết."

Châu Dị là người thông minh, anh đã đoán được thái độ tối nay của Tô Dĩnh đối với mình, nghe Khương Nghênh nói lời này, nụ cười trên môi càng đậm:

"Vừa khéo, anh cũng thực sự không muốn biết."

Nghe vậy, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Châu Dị:

"Châu Dị."

Châu Dị: "Hả?"

Khương Nghênh:

"Thật tốt khi anh có thể trưởng thành như bây giờ."

Châu Dị cụp mắt xuống nhìn Khương Nghênh:

“Anh phải cảm ơn em.”

Khương Nghênh hít sâu:

"Em cũng rất biết ơn mình năm đó. Cũng may bà ta lúc đó đã cho anh sự ấm áp như vậy."

Châu Dị cười thật sâu, bàn tay to lớn đặt lên sau gáy Khương Nghênh, nhẹ nhàng bóp:

"Sao tự dưng em cảm khái như vậy?"

Khương Nghênh để cho bàn tay ấm áp của Châu Dị thỏa sức làm bất cứ điều gì anh muốn:

“Đúng là may mắn.”

Buổi tối trước khi đi ngủ, Khương Nghênh nhận được tin nhắn WeChat từ Thiệu Hạ: Trưởng phòng Khương, tôi đã đăng lên weibo chứng minh rồi, cảm ơn chị.

Khương Nghênh đọc tin nhắn, đầu ngón tay bấm máy và trả lời chỉ bằng một từ: Ừ.

Trả lời Thiệu Hạ xong, Châu Dị cười trong miệng và nói:

"Em thật sự quan tâm đến cô Thiệu Hạ này.”

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:

“Cô ấy làm việc rất chăm chỉ.”

Châu Dị tà ác cười nói:

"Cũng rất thu hút chuyện bị bôi nhọ.”

Khương Nghênh cười nói:

"Người tốt bị người khác ức hiếp không phải là chuyện bình thường sao? Huống chi là trong showbiz còn là một mớ hỗn độn."

Châu Dị hiểu được nỗi buồn trong mắt Khương Nghênh, cong đôi môi mỏng, ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô:

“Còn một tháng rưỡi nữa, anh sẽ trồng hoa hồng cho em.”

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị:

“Anh tự trồng à?”

Châu Dị:

"Anh phải làm nhiều những chuyện gây ấn tượng với vợ như thế này chứ, anh bắt buộc phải cố hết sức.”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Khương Nghênh ăn sáng xong, cô gọi điện cho Vu Chính.

Vu Chính còn đang ngủ thì nhận được điện thoại, hít một hơi dà:

“Mặc dù tôi đã hỏi cô câu hỏi này không dưới mười lần, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn hỏi lại cô, cô có chắc là mình đã suy nghĩ kỹ không?”

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Một tiếng nữa gặp ở nhà cũ."

Vu Chính từ trên giường ngồi dậy, bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, trước khi tôi tới, cô không được vào một mình."

Khương Nghênh: "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại với Vu Chính, Khương Nghênh gửi tin nhắn cho Kiều Nam, nói với cô rằng hôm nay cô sẽ về muộn, có chuyện gì thì sẽ gọi cho cô.

Sau khi gửi tin nhắn, Khương Nghênh lái xe đến ngôi nhà cũ nơi Khương Gia từng ở.

Khương Tân Viễn từng làm quản gia trong gia đình họ Châu, điều kiện của gia đình không tệ, ngôi nhà từng ở lúc đó được coi là trong khu đắc địa.

Tuy nhiên, những năm gần đây Bạch Thành đã phát triển rất nhanh, nơi này đã trở thành thành phố cổ, có một số đoạn đã bị phá bỏ, một số đang trong quy hoạch.

Ngôi nhà cũ của gia đình họ Khương tuy chưa bị phá bỏ và không nằm trong quy hoạch nhưng bề ngoài của nó đã đổ nát rồi.

Khương Nghênh ngồi trong xe, nhìn tiểu khu trong ký ức, thì ký ức tuổi thơ lại tràn về.

Ngay trước cổng tiểu khu đó, Tô Vân đã đánh nhau với Khương Tân Viễn.

Trong ký ức, Khương Nghênh thời bé nhìn hai người đánh nhau khóc thảm thiết, xung quanh chật kín người xem náo nhiệt, biểu cảm là thương hại hoặc giễu cợt.

"Hai người này là vợ chồng phải không? Sao lại dễ dàng đánh nhau như vậy?"

"Tôi nghe nói là do người đàn ông đó ngoại tình."

"Thật là tội lỗi. Đứa trẻ đang khóc cạnh họ là con gái của họ à?"

Đắm chìm trong hồi ức, Khương Nghênh đột nhiên cảm thấy ngột ngạt không thể giải thích được.

Rõ ràng lúc đó cô mới bảy tuổi, những ký ức đó hẳn không sâu lắm, nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, như thể những ký ức đó đã ăn sâu vào xương tủy.

Khi ký ức ngày càng sâu sắc, Khương Nghênh siết chặt tay lái.

Ngay lúc Khương Nghênh không thể khống chế được hơi thở của mình thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa kính xe, kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu và quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt có phần đờ đẫn.

Vu Chính cau mày, nhìn cô qua cửa sổ xe:

“Mở cửa.”

Khương Nghênh hạ cửa sổ xuống, một luồng không khí trong lành ập vào mũi cô, trên khuôn mặt tái nhợt của Khương Nghênh hiện lên một nụ cười:

"Sao anh đến sớm thế?"

Vu Chính nhìn Khương Nghênh:

“Nếu tôi đến chậm nửa bước, e rằng ngày mai chỉ có thể nhìn thấy cô ở Bạch Thành nhật báo.”

Khương Nghênh mỉm cười:

"Đâu có đến nỗi như anh nói.”

Vu Chính mỉm cười nói:

"Tôi ngưỡng mộ người như cô. Cô đã trải qua những thời điểm khó khăn và trải qua hầu hết những khó khăn trong cuộc sống, nhưng cô vẫn mạnh mẽ và kiên cường, vẫn muốn cảm nhận nỗi đau của tình yêu."

Khương Nghênh mím môi cười, đẩy cửa xe và bước xuống:

"Anh không cầu mong cho tôi được tốt à?"

Vu Chính:

“Cô đã đọc “Chim chiền chiện khóc suốt ngày” của Mộc Tâm chưa?”

Khương Nghênh: "Hả?"

Vu Chính cúi đầu nhìn Khương Nghênh:

“Tôi tìm kiếm chiều sâu lòng người, nhưng lại nhìn thấy sự nông cạn trong lòng người.”