Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 357




Điều đáng sợ nhất là bầu không khí im lặng đột ngột.

Hai người bị cưỡng bức ghép lại với nhau, không ai có thể cười nổi.

Thấy vở kịch sắp ngừng diễn, bà Bùi trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu và nói:

"Con chỉ từng ấy lòng độ lượng kìa, có cặp tình nhân nào mà không cãi vả?”

Bùi Nghiêu: "..."

Bà Bùi diễn rất thực:

“Lập tức lăn lại đây cho tôi, xin lỗi Tích Tích đi.”

Bùi Nghiêu khẽ cau mày:

“Mẹ.”

Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sô pha nghe được bà Bùi nói, cười cắt ngang:

“Nghiêu Nghiêu cãi nhau với bạn gái à?"

Nghiêu Nghiêu?

“Dao Dao”?

Khúc Tích nghe thấy biệt danh Bùi Nghiêu, liền cụp mắt xuống đất, không khỏi bật cười.

Ai có thể ngờ rằng Bùi Nghiêu tự luyến lại có biệt danh dễ thương và nữ tính như vậy.

Nhìn thấy Khúc Tích đang cố nhịn cười, vẻ mặt Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, trầm mặc.

Người phụ nữ trung niên lại lên tiếng:

"Nghiêu Nghiêu, sao cháu không giới thiệu bạn gái của mình với cô?"

Bùi Nghiêu lúng túng liếc nhìn Khúc Tích:

“Khúc Tích, tự mở công ty quần áo.”

Người phụ nữ trung niên:

“Tốt quá, con gái mà giỏi quá.”

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của người phụ nữ trung niên, Khúc Tích thực sự không thể tưởng tượng được trước khi cô đến, bà ấy khoe khoang con dâu như thế nào.

Khúc Tích bị buộc phải giả tạo, bèn mỉm cười lịch sự với đối phương.

Bà Bùi thấy con trai vẫn ngồi yên, bèn đưa tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay Khúc Tích:

"Tích Tích, nếu nó không tới thì con sang ngồi đi."

Khúc Tích liếc nhìn chiếc ghế sofa đơn nơi Bùi Nghiêu đang ngồi: Cô ấy ngồi ở đó à? Ngồi ở đâu?

Khúc Tích chưa kịp hỏi cô thì bà Bùi đã đẩy cô về phía Bùi Nghiêu.

Hai người ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, Khúc Tích ngượng ngùng cười, quay lưng về phía những người trên ghế sofa, miệng nói với Bùi Nghiêu:

"Sếp Bùi, phối hợp chút.”

Bùi Nghiêu hiểu ý của Khúc Tích, liếc nhìn bà Bùi, đứng dậy và nói khô khan:

"Cô ngồi đi."

Khúc Tích thì thầm:

"Cảm ơn anh Bùi."

Khúc Tích vừa mới ngồi xuống, một giây sau Bùi Nghiêu đã bị bà Bùi đẩy ngồi lên tay vịn của ghế sofa đơn.

Bùi Nghiêu không đề phòng, loạng choạng suýt ngã.

Khúc Tích vội vàng dùng tay nắm lấy cánh tay của anh, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được:

"Sếp Bùi?"

Bùi Nghiêu cố gắng ổn định thân thể, hít sâu hai hơi, sắc mặt tái nhợt:

“Tôi không sao.”

Khúc Tích rút tay cô lại: “Ồ.”

So với sự xa cách giữa Bùi Nghiêu và Khúc Tích, cặp vợ chồng trẻ ngồi đối diện có thể nói là không thể tách rời.

Hai người tựa vào nhau, thỉnh thoảng lại thì thầm, cô gái xấu hổ đỏ mặt.

Khúc Tích nhìn hai người, khóe miệng giật giật.

Bùi Nghiêu cũng không hơn cô bao nhiêu, khinh thường nhìn đối phương.

Cuối cùng, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương đang bất mãn với hai người ấy.

Trong phòng khách, Khúc Tích và Bùi Nghiêu, một cặp đôi giả, đang ngồi một mình với một cặp đôi thật ở phía đối diện.

Bà Bùi và cô của Bùi Nghiêu trò chuyện về cuộc sống hàng ngày.

Hai người lớn tuổi trò chuyện một lúc, sau đó bà Bùi đứng dậy nói:

“Hai ngày trước tôi đã đấu giá một chiếc bình, để cho cô mở mang tầm mắt.”

Người phụ nữ trung niên đứng lên mỉm cười:

“Chị hay thích những thứ hào nhoáng này.”

Khi hai người lớn tuổi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai cặp thanh niên.

Nhìn hai người càng ngày càng phóng túng khi không có người lớn tuổi ở đây, trong đầu Khúc Tích chợt hiện lên một câu: tam quan đạo đức bị vứt bỏ, thì chỉ có một đôi có thể xé lìa một đôi.

Khúc Tích vừa mới nghĩ đến trong đầu, Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh đã có hành động thiết thực.

“Cô gái này có vẻ không đẹp bằng cô gái lần trước cậu đưa về.”

Bùi Nghiêu cúi người chạm vào hộp thuốc lá trên bàn cà phê, dường như vô tình nói ra.

Người đàn ông ngồi đối diện ngượng ngùng:

“Anh, anh đang nói chuyện với em à?”

Bùi Nghiêu:

"Đúng vậy, cô gái lần trước trông..."

Bùi Nghiêu châm điếu thuốc, giả vờ suy tư, Khúc Tích trong giây lát liền hiểu ra, tiếp lời:

"Trông đoan trang hơn.”

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn Khúc Tích, nháy mắt:

"Cô cũng nhớ chuyện đó à?"

Khúc Tích thản nhiên nói:

"Chuyện mới đây mà, không quên được. Với cái cô lần trước lần trước nữa, vừa dịu dạng vừa dễ thương.”

Người đàn ông choáng váng trước sự phụ họa hòa hợp của Bùi Nghiêu và Khúc Tích, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khi người phụ nữ trong vòng tay anh nổi giận, véo anh một cái, anh mới kịp phản ứng, vội vàng ôm cô giải thích:

“Em yêu, anh trai với chị dâu anh đang đùa thôi, anh chưa bao giờ đưa họ gặp những cô gái khác…”

Khúc Tích:

“Lần anh gọi người ta là cục cưng bé nhỏ.”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Khúc Tích: "..."

Cô gái trong lòng người đàn ông thấy anh không phản bác, cô bèn cho là đúng, đẩy anh ra, đứng dậy tức giận nói:

"Mã Nhạc Dật, không ngờ anh lại là loại người này!"

Người phụ nữ nói xong liền giẫm giày cao gót giận dữ bỏ đi.

Người đàn ông đứng dậy muốn đuổi theo cô, nhưng Bùi Nghiêu lại lạnh lùng nói:

"Rốt cuộc cậu có não không? Cậu đã bao giờ tìm hiểu về gia cảnh của cô ta chưa? Sao dám tính đến chuyện kết hôn?"

Người đàn ông:

“Anh, Tiểu Đồng là một cô gái ngoan.”

Bùi Nghiêu gỡ điếu thuốc trên khóe miệng rồi dập tắt:

“Tháng trước tôi nhìn thấy cô ta ở hộp đêm, bên cạnh cô ta có một ông già sáu mươi tuổi, cậu biết ông già đó, ông Trương ở nhà máy in ấy.”

Người đàn ông: “…”

Chỉ mất năm phút để người đàn ông đi từ hoài nghi đến đau buồn, rồi từ đau buồn đến niết bàn tái sinh.

Năm phút sau, người đàn ông đi tới trước mặt Khúc Tích, đưa tay về phía cô:

“Chị dâu, chào chị, tôi tên Mã Nhạc Dật, Mã là ngựa ấy.”

Khúc Tích vô cùng khâm phục khả năng chữa lành vết thương tình cảm của đối phương, bắt tay đối phương và nghĩ về lời tự giới thiệu của người đàn ông: Mã là con ngựa.

Con ngựa ở đâu?