Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Khương Nghênh, Phó Thanh siết chặt tay trên ghế sô pha, móng tay cắm vào lòng bàn tay, buộc mình phải bình tĩnh.
Vài giây sau, Phó Thanh mỉa mai nói:
"Trưởng phòng Khương, sếp Châu có biết cô tàn nhẫn và ác độc như vậy không?"
Khương Nghênh không trả lời Phó Thanh, cô đứng thẳng dậy, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ:
"Bây giờ là 10 giờ 28, tôi hy vọng có thể nghe được câu trả lời của cô trước 10 giờ 30."
Phó Thanh: “Cô…”
Khương Nghênh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phó Thanh:
"Đừng nhiều lời."
Phó Thanh nghiến răng.
Hai phút chớp mắt trôi qua.
Phó Thanh cảm thấy rằng dù Khương Nghênh có kiêu ngạo đến đâu, cô cũng không dám làm gì cô ta trong khách sạn.
Đang lúc cô đang nghĩ cách chiếm thế thượng phong trong đàm phán với Khương Nghênh thì ai ngờ chỉ còn hai phút nữa, Khương Nghênh đã lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
Khương Nghênh nhấn nút loa ngoài, cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói phóng túng:
"A lô, chị Khương Nghênh."
Khương Nghênh:
"Giải quyết giúp tôi một người.”
Đối phương không có chút kinh ngạc, vui vẻ hỏi:
"Ai?"
Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:
"Phó Thanh của Châu Thị Media.”
Đối phương vui vẻ đồng ý:
"Không thành vấn đề."
Khương Nghênh:
“Trước trưa ngày mai, tôi muốn nghe tin tức về cái chết ngoài ý muốn của cô ta.”
Bên kia nói:
"Chuyện nhỏ thôi!"
Khương Nghênh nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Thanh rồi cúp điện thoại.
Phó Thanh kinh ngạc nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh đưa tay cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn cà phê, liếc nhìn rồi bình tĩnh nói:
"Rượu này quá rẻ, lát nữa tôi sẽ bảo lễ tân mang cho cô một chai rượu ngon, tôi sẽ trả tiền.”
Sắc mặt Phó Thanh tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi.
Cô từng nghe người ta nói người nhà họ Châu, bắt đầu từ ông Châu đã có tay chân không được sạch sẽ, trước đây cô chỉ nghĩ đó là tin đồn, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Khương Nghênh, cô phải suy nghĩ lại tính xác thực của những tin đồn này.
Khương Nghênh thực sự làm theo những gì cô đã nói, xoay người đi ra cửa, không nói thêm lời nào với Phó Thanh.
Phó Thanh nhìn theo bóng lưng Khương Nghênh, nuốt khan và buột miệng nói:
"Khương Nghênh, cô điên rồi! Anh rể của tôi là quản lý cấp cao của Tổng tập đoàn Châu Thị."
Khương Nghênh đặt tay lên nắm cửa, chế nhạo:
“Nếu ông ấy biết việc cô làm, chắc chắn ông ấy sẽ muốn cô chết hơn bất cứ ai khác.”
Phó Thanh: “…”
Khương Nghênh xoay tay nắm cửa, giây tiếp theo đang chuẩn bị bước ra một bước, Phó Thanh vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa:
“Muốn tôi hợp tác với cô thế nào?!”
Phó Thanh nói câu này không khát nào là hét lên, giọng điệu đầy vẻ không cam tâm.
Khương Nghênh không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
"Liên hệ sáu nghệ sĩ kia, yêu cầu bọn họ lập tức trở về Bạch Thành."
Phó Thanh:
"Khu vực bị thiên tai không có tín hiệu và tôi không thể liên lạc với họ bây giờ."
Khương Nghênh:
“Đó là việc của cô, không liên quan gì tới tôi.”
Phó Thanh nghẹn giọng trước câu nói của Khương Nghênh, đôi tay buông thõng bên hông buông lỏng rồi siết chặt:
"Chỉ cần tôi bảo bọn họ trở về Bạch Thành, chuyện này sẽ kết thúc phải không?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn về phía Phó Thanh, ánh mắt như đang nhìn một người thiểu năng.
Phó Thanh thở hắt:
“Cô còn muốn làm gì nữa?”
Khương Nghênh:
"Chuyện lần này cô sẽ chịu trách nhiệm. Đừng hòng trốn thoát, cũng đừng cố gắng giở tiểu xảo. Nếu lại xảy ra chuyện gì, cô biết tôi sẽ làm gì."
Đối mặt với lời cảnh cáo của Khương Nghênh, Phó Thanh nghiến răng nghiến lợi không dám phản bác.
Khương Nghênh nói xong, quay người bước đi.
Nhìn Khương Nghênh đi ra ngoài, Phó Thanh ngã xuống ghế sô pha, không tự chủ được mà run rẩy.
Đồ điên!
Khương Nghênh là một kẻ mất trí, hành động không theo lẽ thường!
Phó Thanh đang chửi rủa Khương Nghênh thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Phó Thanh hít sâu hai hơi, đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, một người phục vụ cầm chai rượu vang đỏ trên tay, cười nói:
"Chào cô Phó, bạn cô gọi một chai vang đỏ cho cô, bảo chúng tôi mang đến cho cô."
Phó Thanh nhìn chai rượu vang đỏ trong tay người phục vụ, nghĩ đến những gì Khương Nghênh vừa nói, trong mắt cô hiện lên sự tức giận.
Người phục vụ nhìn thấy cảnh này, xấu hổ cười:
"Cô Phó?"
Phó Thanh nhận rượu vang đỏ từ tay người phục vụ và nói:
"Cảm ơn."
Người phục vụ:
"Không có gì."
Bên ngoài khách sạn.
Châu Dị điều chỉnh hệ thống sưởi trong xe lên mức tối đa, nhìn Khương Nghênh vẫn đang co rúm lại, Châu Dị cởi áo khoác ra, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô:
"Đứng dậy."
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, cau mày nói:
"Không cần đâu."
Châu Dị:
"Ngoan nào."
Nhìn Châu Dị chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, Khương Nghênh không thể nhịn được bèn hỏi:
"Anh thật sự không lạnh chút nào sao?"
Châu Dị cười tinh nghịch, một tay vòng qua eo Khương Nghênh, nhấc lên, trải áo khoác ấm áp lên ghế bên dưới của cô:
“Anh không lạnh.”
Khương Nghênh lại ngồi xuống, chỗ ngồi lạnh lẽo được bao phủ một lớp hơi ấm.
Châu Dị quay vô lăng, cười ha hả nói:
“Đáng lẽ anh nên xuống sớm để khởi động xe, nhưng lại lo em chịu thiệt.”
Khương Nghênh hôm nay mặc áo khoác dày, trời cũng không lạnh lắm, nhếch môi nói:
“Em sẽ không chịu thiệt gì đâu.”
Ngón tay thon dài của Châu Dị gõ lên vô lăng:
“Anh biết.”
Nói xong, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, khóe môi hơi nhếch lên:
"Nhưng anh vẫn lo lắng."
Những lời nói ấm áp của Châu Dị nhanh chóng phát ra từ miệng anh.
Khương Nghênh dùng ngón tay xoắn góc áo khoác của Châu Dị, một luồng hơi ấm dày đặc tràn ngập trong lồng ngực cô.
Khoảng bốn mươi phút sau, cả hai trở về khách sạn nơi họ ở.
Vào cửa, Khương Nghênh nhìn chiếc áo khoác nhăn nhúm được vắt trên tay Châu Dị, cô hít một hơi nói:
"Châu Dị."
Châu Dị quay người lại, nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Khương Nghênh đã nắm lấy cổ áo sơ mi anh, kéo xuống.
Giây tiếp theo, cô kiễng chân lên hôn anh.