Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 345




Khương Nghênh đã từng đọc được một câu trước đây, “hoa hồng ai tặng cũng đều lãng mạn, cùng ai ngắm hoàng hôn cũng đều thấy hoàng hôn thật đẹp”.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị đang nghiêng người dây dưa với cô, cô có thể khẳng định câu nói này là sai, hoàn toàn không phải như vậy.

Nếu là người khác, có lẽ cô còn không thể tiếp nhận được chứ đừng nói đến tâm trạng thưởng thức hoa hồng và hoàng hôn.

Dù sao cũng đang ở trên máy bay nên Châu Dị cũng không dám quá buông thả, chừng mực dừng lại.

Châu Dị ngồi trở lại ghế của mình, rồi gọi tiếp viên hàng không yêu cầu lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh co người vào trong chăn:

“Anh cũng nên nghỉ ngơi một lát đi.”

Ngón tay thon dài của Châu Dị vuốt ve khóe môi đỏ mọng của cô:

"Em đi ngủ trước đi."

Khi máy bay hạ cánh thì đã là hai giờ chiều.

Vừa rời khỏi sân bay, một cơn gió lạnh buốt ập vào mặt.

Châu Dị nghiêng người bảo vệ Khương Nghênh vào lòng, đặt tay ở bên cạnh cô:

“Thuê xe đi, nếu không sẽ bất tiện.”

Khương Nghênh gật đầu, vùi mặt vào trong ngực Châu Dị:

“Anh có mang bằng lái xe theo không?”

Châu Dị tựa cằm vào đầu Khương Nghênh, nói:

“Có.”

Hai người bắt taxi đến một công ty cho thuê ô tô, ông chủ xua tay khi nghe tin hai người đang thuê ô tô để đi đến huyện Dung Khê.

"Không, không được, bây giờ không có cách nào vào được nơi đó."

Khương Nghênh:

“Tôi có thể trả giá gấp đôi.”

Ông chủ cười trêu chọc:

“Cô gái, dù có trả tiền ba lần, tôi cũng không thể cho cô thuê xe. Ở huyện Dung Khê đường đi rất nguy hiểm, nếu lỡ có chuyện có khi sẽ không giữ được mạng. Tôi cho cô thuê xe chẳng có gì đảm bảo cả.”

Sau khi ông chủ nói xong, Châu Dị đứng ở một bên lạnh giọng nói:

"Xe của anh giá bao nhiêu?"

Ông chủ sửng sốt nói:

“Ba trăm nghìn.”

Châu Dị:

“Vậy tôi mua.”

Nói xong, Châu Dị lấy ví ra, rút thẻ ngân hàng đưa cho ông chủ.

Ông chủ sửng sốt một lát, chần chừ không nhận, một lúc sau mới cười nói:

"Cậu này, hiện giờ đang là Tết nên tôi không thể chuyển quyền sở hữu cho cậu được!"

Châu Dị trầm giọng nói:

"Không cần chuyển quyền sở hữu."

Ông chủ:

"Chuyện này..."

Ông chủ dừng lại, bước tới trước mặt Châu Dị hai bước, hạ giọng nói:

"Cậu nói thật cho tôi biết, cậu không dùng xe tôi làm chuyện phạm pháp chứ?”

Nếu làm điều gì đó trái pháp luật mà chiếc xe lại không được chuyển chủ sở hữu, thì cuối cùng anh ta phải chịu trách nhiệm, có chuyện gì thì anh ta phải  gánh.

Châu Dị có lợi thế về chiều cao, vẻ mặt trịch thượng nhìn chằm chằm vào ông chủ xe:

"Không, một số nhân viên của tôi bị mắc kẹt ở huyện Dung Khê, chúng tôi đến đón họ."

Ông chủ vẫn không tin:

"Có thật không?"

Trong mắt Châu Dị hiện lên một tia mất kiên nhẫn, đang định xoay người rời đi, Khương Nghênh đứng ở một bên nói:

“Nếu chúng tôi từ huyện Dung Khê an toàn trở về, xe không bị hư hỏng gì thì 300 nghìn sẽ là của anh và chiếc xe cũng sẽ là của anh."

Ông chủ nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức trở nên tử tế hơn rất nhiều khi nói:

"Có chuyện tốt như vậy sao?"

Khương Nghênh nói nhẹ nhàng:

"Chúng tôi có thể ký hợp đồng với anh."

Ông chủ:

"Thế này thì..."

Ông chủ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Khương Nghênh cắt ngang với giọng cứng rắn:

"Chúng tôi đang vội, trên đường này có rất nhiều công ty cho thuê xe, nếu anh không muốn làm mối này thì chúng tôi đến chỗ khác.”

Khương Nghênh vừa nói xong, ông chủ vội vàng cười đáp:

"Làm gì có chuyện tiền đến cửa nhà mà bỏ chứ!”

Nói xong, ông chủ yêu cầu người trong cửa hàng chuẩn bị hợp đồng.

Ký hợp đồng và quẹt thẻ.

Sau khi một loạt thủ tục hoàn tất, ông chủ đưa chìa khóa xe cho Châu Dị, ân cần nói:

“Cậu này, tôi thấy các cậu là người ngoài, nên tôi lắm lời chút vậy, nhưng đừng thấy phiền. Hiện giờ huyện Dung Khê đã bị phong tỏa, nếu có thể đừng cố đi. Ngoài ra, đường vào huyện Dung Khê là đường núi, tuy hiểm trở nhưng vẫn hẹp, bây giờ trời lạnh cóng và có tuyết nên người dân địa phương chúng tôi rất ít khi đi đến đó.”

Ông chủ nói xong liền mỉm cười với Châu Dị.

Châu Dị:

“Cảm ơn anh.”

Ông chủ:

"Không có gì. Cậu có thể mua xe ở chỗ tôi đã chứng minh hai chúng ta có duyên với nhau.”

Việc bạn đến mua xe của tôi chứng tỏ chúng ta là định mệnh của nhau."

Ông chủ ăn nói lưu loát, thoạt nhìn là biết dân làm ăn, Châu Dị không trả lời mà quay đầu ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe.

Sau khi ra khỏi công ty cho thuê xe, Khương Nghênh bật định vị và hai người đi về phía bắc.

Đúng như lời ông chủ nói, lúc đầu đường đi rất bằng phẳng, càng đến gần huyện Dung Khê, đường càng trở nên hiểm trở và khó đi.

Mặt đường tuy đã được bê tông hóa, toàn là đường xi măng nhưng đường lại hẹp, mặt đường vẫn còn băng tuyết, nếu không cẩn thận rất dễ gặp tai nạn.

Thấy trời càng lúc càng tối, Khương Nghênh lo Châu Dị buồn ngủ nên thỉnh thoảng nói chuyện với anh.

Châu Dị đang chuyên tâm lái xe, nhìn ra ý đồ của Khương Nghênh, khóe miệng mỉm cười, giọng đều đều nói:

"Em ngủ một lát đi, đừng thức nữa, đến nơi rồi anh sẽ gọi em.”

Khương Nghênh:

“Em không buồn ngủ.”

Châu Dị trêu cô:

“Vợ, cứ thoải mái đi, anh lái xe rất giỏi.”

Khương Nghênh mím môi: "Ừ."

Nghe câu trả lời của Khương Nghênh, Châu Dị cười lớn.

Khương Nghênh không hiểu anh cười  gì, bèn quay đầu nhìn anh.

Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, đuôi mắt lóe lên ánh cười đểu, lặp lại:

"Ừm, anh  lái xe rất giỏi.”