Cãi nhau ư?
Cô và Chu Dịch hả?
Khương Nghênh nhìn tin nhắn của Trần trợ lý, đầu ngón tay gõ lên màn hình điện thoại, chỉ trả lời một chữ: Không.
Trần trợ lý nhìn tin nhắn Khương Nghênh phản hồi, khóe miệng giật giật, lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Dịch cổ áo hơi hé mở, tức giần đầy mình khiến anh ta không dám thở mạnh.
Chu Dịch đang giáo huấn một vị giám đốc.
Vị giám đốc kia cúi đầu không dám nói gì, để mặc cho Chu Dịch ném tài liệu vừa nộp vào người.
"Tự mình xem lại cậu nộp cho tôi xem cái gì đi!"
"Giá thầu lần này quan trọng với công ty như thế nào, chẳng phải trong lòng các người đều biết rất rõ sao, đưa cái thứ này lên để lừa gạt tôi à?"
Vị giám đốc điều hành đã ngoài bốn mươi, đứng nơm nớp lo sợ và đỏ hết khuôn mặt.
Chu Dịch chửi xong, giơ tay kéo mạnh cà vạt trên cổ, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, "Tôi cho anh thêm ba ngày nữa, nếu trong vòng ba ngày anh không thể làm ra được một cái phương án hợp lý, thì toàn bộ bộ phận của anh đều thu dọn đồ đạc và cút khỏi công ty đi!"
Vị giám đốc nọ đỏ mặt tiếp lời: "Vâng, vâng, Chu Tổng."
Chu Dịch lại chửi thêm hai câu nữa, cáu kỉnh cởi cà vạt, ném vào trong ngựcTrần trợ lý rồi rời khỏi phòng họp.
Chu Dịch vừa ra khỏi phòng họp, tất cả lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng họp đều thở dài một hơi, vị giám đốc vừa bị giáo huấn thì trực tiếp ngã ngồi xuống chiếc ghế.
"Chu Tổng hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Rất là khác thường phải không?"
"Cũng phải, bình thường đều là một bộ dạng bất cần đời, từ khi nào mà lại trở nên mất bình tĩnh như thế chứ?"
"Chẳng lẽ lần đấu thầu lần này thực sự quan trọng sao?"
Mọi lãnh đạo cấp cao đều đang thảo luận, giữa chừng còn đưa ánh mắt sang vị giám đốc vừa bị giáo huấn kia.
Sắc mặt của vị giám đốc kia dần trở lên khó coi: "Quan trọng cái giắm ấy! Chỉ là một cái hạng mục nhỏ mà thôi!"
Tất cả lãnh đạo, "..."
Từ phòng họp đi ra, Chu Dịch mang vẻ hùng ác nham hiểm đi ở phía trước, Trần trợ lý tròng lòng đầy run sợ đi theo phía sau.
Dọc đường đi gặp phải vài ba nhân viên, họ đều cố tỏ vẻ không để ý đến, không quan tâm, chỉ sợ tai bay vạ gió.
Trở lại văn phòng, Chu Dịch nóng giận ngồi xuống ghế làm việc, "Một chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong, vậy bọn hắn còn làm được cái gì nữa?"
Trần trợ lý: "Đúng vậy ạ."
Chu Dịch giơ tay day day giữa hai đầu lông mày, "Hôm qua anh đã đưa xe phu nhân về tới chung cư chưa?"
Trần trợ lý: "Đã đưa đến rồi ạ. Sáng nay phu nhân cũng là lái xe tới công ty ạ."
Chu Dịch: "Sáng nay cậu đã gặp cô ấy rồi à?"
Trần trợ lý: "Là nhìn thấy ạ, lúc tôi đang đợi sếp ở cổng tiểu khu, đúng lúc phu nhân lái xe đi ra, chẳng qua là phu nhân hình như không nhìn thấy tôi".
Chu Dịch vẻ mặt ảm đạm không rõ: "Hôm nay cô ấy trông thế nào?"
Trần trợ lý nhớ lại cảnh sáng nay nhìn thấy Khương Nghênh, thành thật trả lời: "Trông cũng khá ổn, không thấy có gì khác thường cả ạ".
Sắc mặt Chu DỊch trở nên lạnh lùng.
Trần trợ lý đi theo Chu Dịch nhiều năm, biết anh bây giờ chính là đang hờn dỗi, ho khan hai tiếng nói: "Chu Tổng, anh có phải là có chút thích phu nhân đúng không?"
Chu Dịch ngước mắt nhìn Trần trợ lý, khóe miệng mang theo một tia trào phúng: "Anh nghĩ thế nào?"
Trần trợ lý đối mặt với con ngươi nham hiểm của Chu Dịch, ngay lập tức phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đối với mối quan hệ giữa Khương Nghênh và Chu Dịch, Trần trợ lý đúng thật là luôn cảm thấy bị cuốn hút.
Có một thời gian Trần trợ lý cũng đã nghi ngờ về việc Chu Dịch thích Khương Nghênh, chính là khoảng thời gian lúc Khương Nghênh vừa mới gia nhập Chu thị Media.
Chu Dịch liền để Trần trợ lý chiếu cố Khương Nghênh, quan tâm đến mức một ngày ít nhất phải hỏi sáu bảy lần.
Rồi có một ngày, Chu Dịch gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm và nói với giọng khàn khàn: "Từ ngày mai trở đi, không cần phải chiếu cố Khương Nghênh nữa".
Nếu là bình thường thì anh ta sẽ không bao giờ hỏi quá nhiều về quyết định của Chu Dịch, nhưng hôm đó anh ta là mơ hồ giữa cơn ngủ, vô thức hỏi lại: "Tại sao ạ?"
Chu Dịch trầm giọng nói: "Cô ấy trưởng thành rồi."
Câu "Cô ấy trưởng thành rồi" đến bây giờ vẫn còn là một ký ức khá mới mẻ của Trần trợ lý. Luôn cảm thấy không hiểu sao Chu Dịch lại nói lời cay đắng ở thời điểm đó.
Bây giờ nghĩ lại, Trần trợ lý chợt cảm thấy tình cảm của Chu Dịch dành cho Khương Nghênh hình như không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến tình cảm của Chu Dịch dành cho Khương Nghênh không đơn giản như vậy, Trần trợ lý lại nghĩ đi nghĩ lại xong lại thấy có chút nghi ngờ bản thân.
Đối với một người đàn ông như Chu Dịch, anh thích ai còn cần phải cẩn thận giấu ở đáy lòng như vậy sao?
Không đúng nha!
Chu Dịch nói xong, thấy bộ dáng Trần trợ lý nghĩ mãi không hiểu, cau mày nói: "Trần Triết?!"