Câu hỏi của Ngô Tiệp tưởng chừng như là một câu hỏi nhưng thực ra lại là một lời khẳng định.
Ngô Tiệp nói xong và nhìn Khương Nghênh một lúc.
Khương Nghênh xoa xoa cốc cà phê trong tay:
“Vậy lần trước chúng ta gặp nhau, mẹ có thể nhận ra là con không thích Châu Dị?”
Ngô Tiệp mỉm cười: “Ừ.”
Đôi mắt của Khương Nghênh trở nên lạnh lùng khi nhìn Ngô Tiệp.
Ngô Tiệp không hề thể hiện vẻ khó chịu, tiếp tục nói:
"Ta là người từng trải, nên nhìn là nhận ra ngay người phụ nữ có thích người đàn ông hay không.”
Khương Nghênh: "..."
Người mẹ phải nhẫn tâm đến mức nào mới thờ ơ với việc con trai mình lấy một người không yêu nó?
Ngô Tiệp nói xong, bà nhìn chằm chằm Khương Nghênh một hồi, cười nói:
"Có phải con nghĩ rằng ta không xứng làm một người mẹ?"
Khương Nghênh: "Dạ."
Sau khi nghe được câu trả lời của Khương Nghênh, Ngô Tiệp mím môi và hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, Ngô Tiệp mới nói:
“Đúng là ta không xứng làm mẹ.”
Thông thường khi điều này xảy ra, với tư cách là bậc hậu bối, chắc chắn ta sẽ nói điều gì đó để an ủi những người lớn tuổi hơn.
Nhưng Khương Nghênh lại không nói một lời.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Ngô Tiệp ôm chặt tách cà phê nói tiếp:
“Có phải Dị đã kể cho con nghe về tuổi thơ của nó không?”
Khương Nghênh tựa lưng vào ghế:
"Mẹ muốn nói gì? Mẹ cứ nói thẳng đi ạ.”
Ngô Tiệp nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.
Lúc này, Ngô Tiệp chợt hiểu ra những gì Châu Hoài An đã nói.
—— Em hãy thử nghĩ xem, những năm qua, một cô gái nhỏ như nó không chỉ sống sót dưới tai mắt của Lục Mạn mà còn khiến ông già sắp xếp cho nó vào làm việc ở Châu Thị Media, chắc chắn tâm tư nó thâm trầm đến mức nào.
Khương Nghênh không chỉ tâm tư kín đáo mà còn thông minh, sắc sảo.
Cô khiến người ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Ngô Tiệp dẹp bỏ những suy nghĩ mông lung, bà biết nếu giở mánh khóe với Khương Nghênh sẽ không có tác dụng gì cả.
Bà bèn nói thẳng:
"Nghênh Nghênh, mẹ muốn bù đắp cho Dị."
Khương Nghênh lạnh nhạt nói:
"Mẹ định bù đắp như thế nào?"
Ngô Tiệp:
“Dạo này Châu Hoài An và Lục Mạn đang đấu tranh nội bộ, chắc là con biết?”
Khương Nghênh:
"Mẹ nói tiếp đi.”
Ngô Tiệp:
"Hai ngày trước Châu Hoài An đã có thỏa thuận riêng với mẹ. Ông ấy nói, lần này chỉ cần Dị đứng về phía ông ấy, thì đến khi ông ấy về hưu, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Châu đều thuộc về Dị.”
Sau khi Ngô Tiệp nói xong, bà đợi Khương Nghênh bày tỏ lập trường của mình.
Sau những lời nói ấy, sự tôn trọng của Khương Nghênh như bậc hậu bối dành cho Ngô Tiệp đã không còn nữa, cô nói:
"Mẹ có tin những gì Châu Hoài An nói không?"
Ngô Tiệp tức giận nói:
"Ý con là ông ấy nói dối?”
Khương Nghênh hỏi:
"Mẹ nghĩ thế nào?"
Ngô Tiệp cau mày nói:
"Ta biết con đang lo lắng điều gì. Yên tâm, ta sẽ không để ông ấy có cơ hội nuốt lời."
Nhìn Ngô Tiệp, người mà cô cho là sẽ tốt với Châu Dị, Khương Nghênh vô cớ cảm thấy hoảng sợ.
Châu Dị tốt như vậy sao có thể có người mẹ ruột như vậy?
Ngô Tiệp thấy Khương Nghênh ngơ ngác nhìn mình, nhếch môi:
"Nghênh Nghênh, ta muốn nghe ý kiến của con."
Khương Nghênh:
“Con không có ý kiến nào cả.”
Ngô Kiệt: "Hả?"
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
“Mẹ muốn làm gì thì là tự do của mẹ, con chỉ có một yêu cầu, mẹ đừng kéo Châu Dị xuống nước. Mẹ muốn hợp tác với Châu Hoài An hay chiến đấu với Lục Mạn là chuyện riêng của mẹ.”
Ngô Tiệp: "..."
Khương Nghênh:
“Nếu mẹ đã không quan tâm Châu Dị từ khi anh ấy còn nhỏ cho đến lớn, thì sau này mẹ cũng không cần để ý tới anh ấy.”
Ngô Tiệp: "..."
Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy đi ra cửa:
"Mẹ, con mời mẹ hai cốc cà phê này.”
Ngô Tiệp nhìn theo bóng lưng Khương Nghênh, buột miệng nói:
"Nghênh Nghênh, con không muốn trả thù cho cha mẹ mình sao? Con chắc cũng biết, Lục Mạn chính là kẻ sát hại cha mẹ con."
Nghe vậy, Khương Nghênh dừng bước, quay đầu nhìn Ngô Tiệp:
“Châu Hoài An nói với mẹ những chuyện đó phải không?”
Ngô Tiệp thẳng lưng: “Ừ.”
Khương Nghênh:
"Đối với con mà nói, người sống quan trọng hơn người chết."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp có chút ngơ ngác:
"Cái gì?"
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
“Con quan tâm đến cảm xúc của Châu Dị hơn là trả thù cho cha mẹ.”
Ngô Tiệp sửng sốt.
Khương Nghênh nói:
"Trả thù cho cha mẹ là chuyện cá nhân của con và không liên quan gì đến Châu Dị. Con sẽ không ỷ vào việc anh ấy yêu con rồi bắt anh ấy phải thỏa hiệp để trả thù cho cha mẹ con.”
Khương Nghênh nói xong liền quay đầu lại, xoay tay nắm cửa.
Cánh cửa mở ra, Khương Nghênh vừa định bước đi thì bắt gặp ánh mắt tươi cười của Châu Dị.
Khương Nghênh sửng sốt một chút:
"Châu Dị."
Châu Dị trầm giọng nói đùa:
“Anh mới biết là anh lại quan trọng với em đến vậy.”
Khương Nghênh: "..."
Ngô Tiệp thậm chí còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Châu Dị đã nắm tay Khương Nghênh rời đi.
Hai người đến bãi đậu xe với bàn tay đan vào nhau.
Khương Nghênh vốn tưởng Châu Dị lên xe sẽ nói chuyện, không ngờ hai người vừa bước tới xe, Châu Dị đột nhiên đè cô vào cửa xe, cúi đầu hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Châu Dị nắm chặt cổ tay Khương Nghênh, đè lên đỉnh đầu cô, không cho Khương Nghênh phản kháng chút nào, hôn cô một cách mãnh liệt và trìu mến.
Nụ hôn vừa rơi xuống, Châu Dị tựa hồ đã dùng hết sức lực, áp vào trán Khương Nghênh nói:
"Khương Nghênh, em tiêu rồi, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông em..."