Ông cụ Châu sẽ giúp đỡ ai?
Khương Nghênh suy nghĩ vài giây, nhếch môi nói:
"Khó phán đoán."
Theo lẽ thường, chắc chắn ông cụ sẽ giúp đỡ Châu Hoài An.
Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, Châu Hoài An lại là con trai duy nhất của ông cụ Châu.
Nhưng dựa vào những gì Khương Nghênh đã thấy và nghe được ở Châu Gia những năm qua, cô thực sự không chắc chắn, bởi vì ông cụ Châu rất thiên vị với Lục Mạn.
Có thể nhìn vào việc Châu Hoài An và Lục Mạn ly thân, trong phần lớn trường hợp, chắc chắn Lục Mạn sẽ bị bắt phải dọn ra khỏi nhà Châu Gia.
Nhưng ông cụ Châu thà để Châu Hoài An dọn đi, vẫn giữ Lục Mạn ở lại.
Người ta có thể tưởng tượng ông cụ đã bảo vệ Lục Mạn như thế nào.
Khương Nghênh nói xong như thể đang suy nghĩ điều gì, Châu Dị cười nhẹ:
"Xem kịch cũng đừng quá căng thẳng, cứ chờ xem là được rồi."
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Trên đường trở về, Khương Nghênh và Châu Dị nói về năng lượng mới.
"Anh không lo bị ông cụ phát hiện sao?"
Châu Dị dựa lưng vào ghế, khóe môi mỉm cười:
"Ông cụ không phải kẻ ngốc, có lẽ ông ấy đã biết sẽ có ngày này khi trở mặt với nhau rồi.”
Khương Nghênh đáp:
"Cũng phải."
Sắp đến Tết, những ngày tiếp sau đó khá yên bình.
Cát Kim Hoa, như Châu Dị đã kết luận, đã đến Năng Lượng Mới để xin việc.
Châu Dị sắp xếp cho ông vị trí COO, giá trị của ông lập tức được tăng lên, thậm chí lương còn tăng gấp ba.
Thấy vậy, một số trưởng phòng cấp cao khác vẫn còn đang ở trụ sở của Châu Thị đã bí mật nhờ người điều tra ý tứ Châu Dị.
Châu Dị không trực tiếp trả lời họ, nhưng lời anh rất mơ hồ lại nhiều ẩn ý.
Nghỉ Tết của Châu Thị Media bắt đầu vào ngày 23 tháng 12 âm lịch và kéo dài đến ngày 17 tháng giêng âm lịch.
Tuy nói là nghỉ Tết nhưng thực ra bộ phận nào cũng có người túc trực, dù sao dưới trướng của công ty có rất nhiều nghệ sĩ, càng nghỉ lễ như thế này thì nghệ sĩ tham gia sự kiện cũng rất nhiều.
Các phòng ban phải luôn phối hợp với công việc của nghệ sĩ.
Ngày 22 tháng 12 âm lịch, Khương Nghênh tan sở lái xe về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy chị Trương đang lén lút nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Ừ, ngày mai là ngày 23 tháng 12 âm lịch, nói vậy là sao?”
“Ôi, tôi chỉ là một người thấp kém, không có tiếng nói…”
Chị Trương chưa kịp nói hết lời thì khi nhìn thấy bóng dáng của Khương Nghênh, chị hoảng hốt vội vàng đưa điện thoại ra xa tai và nhấn nút cúp máy.
Nhìn thấy Khương Nghênh mang dép đi vào, chị Trương có vẻ ngượng ngùng nói:
"Mợ ơi."
Khương Nghênh liếc nhìn chị Trương, đi vào phòng tắm, bình thản hỏi:
"Dì tôi gọi à?"
Gương mặt của chị Trương đổi sắc liên tục: "Dạ."
Khương Nghênh:
“Dì ấy có muốn về đón năm mới?”
Chị Trương do dự rồi nói:
"Dì thông gia muốn vậy ạ.”
Khương Nghênh mở cửa phòng tắm, rửa tay: “Ừ.”
Trên thực tế, cho dù Tô Dĩnh không nói gì, Khương Nghênh cũng có dự định đưa bà về. Không có lý do gì để bà đón năm mới ở Bùi Gia cả.
Khương Nghênh rửa tay xong từ phòng tắm đi ra, Châu Dị vừa từ cửa trở về.
Hôm nay ngoài trời tuyết rơi nhẹ, nên một lớp tuyết mỏng bám trên áo Châu Dị.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị nhếch đôi môi mỏng: "Vợ."
Khương Nghênh bước đến hỏi:
"Anh về sớm vậy?"
Châu Dị “ừ” rồi cười nói:
"Năm nay anh cũng nghỉ Tết."
Nói xong, Châu Dị cúi đầu, ghé sát vào tai Khương Nghênh, thấp giọng nói:
“Vợ, một tuần nữa là sinh nhật của anh rồi.”
Đương nhiên Khương Nghênh hiểu ý Châu Dị, cô quay đầu nhìn anh, nheo mắt lại:
"Ừ, đến lúc đó em sẽ đặt cho anh một cái bánh kem lớn."
Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau, hơi nhướng mày:
"Hả?"
Khương Nghênh vẫn bình thản:
"Anh yên tâm, có cả quà nữa.”
Châu Dị cười đểu:
"Quà là gì?"
Khương Nghênh:
"Khuy măng sét."
Châu Dị: "..."
Vẻ mặt Khương Nghênh vẫn bình thản như thường lệ, nhưng Châu Dị vẫn nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt cô.
Châu Dị cười cười:
"Khuy măng sét cũng khá tốt."
Khương Nghênh nhịn không được cười:
"Ừ, đặt hàng riêng đó, tốn rất nhiều tiền."
Khương Nghênh nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp, mỉm cười ở nơi Châu Dị không nhìn thấy.
Châu Dị theo sát phía sau, bước nhanh hai bước mới đuổi kịp, bàn tay to tự nhiên đặt lên eo Khương Nghênh, nói đùa:
“Nghỉ Tết rồi em muốn đi đâu?”
Khương Nghênh nhếch môi:
"Ngày mai là ngày 23 tháng 12 âm lịch, có cần đưa dì về không?"
Nhắc đến Tô Dĩnh, Châu Dị trầm mặc mấy giây, sau đó cười nói:
"Tùy em."
Khương Nghênh:
“Lát nữa anh gọi điện cho chú Bùi, tối chúng ta sẽ đến đón dì.”
Châu Dị vui vẻ đồng ý: "Được."
Ăn tối xong, Châu Dị rời phòng ăn trước và gọi cho Bùi Văn Hiên.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Bùi Văn Hiên có vẻ hơi mệt mỏi:
"A lô, Dị à."
Châu Dị nói:
"Chú ba, cháu làm phiền chú nghỉ ngơi rồi ạ?”
Bùi Văn Hiên tỉnh táo hơn đôi chút và nói:
"Không sao đâu. Tối qua chú làm đêm, suốt buổi sáng lại làm thay cho một đồng nghiệp, đến chiều mới về thì ngủ quên. Không sao đâu."
Châu Dị nói:
“Chú ba, Nghênh Nghênh muốn đón dì về ăn Tết.”
Châu Dị nói xong, Bùi Văn Hiên sửng sốt một chút, sau đó nói:
"Ừ, không sao đâu."
Nói xong, Bùi Văn Hiên mỉm cười nói:
"Tối nay cháu đến đón hay là ngày mai?"
Châu Dị trầm giọng nói:
“Tối nay đi ạ. Mai bọn cháu nghỉ rồi, nếu sáng sớm đến đón thì Nghênh Nghênh phải dậy sớm.”
Nghe Châu Dị nói, Bùi Văn Hiên bất lực mỉm cười qua điện thoại di động:
"Dị à, cháu đúng là người đàn ông chu đáo nhất mà chú từng gặp.”
Châu Dị cười đáp lại, không trả lời.
Cúp điện thoại, Châu Dị quay người đi vào phòng ăn:
"Chú Bùi nói giờ mình có thể đến đón."
Khương Nghênh gắp miếng cơm cuối cùng cho vào miệng, nuốt vào, đưa tay đang định lấy khăn giấy chùi miệng thì Châu Dị cầm bát canh trước mặt đưa cho cô:
“Ăn vài muỗng rồi đi. Cũng không vội đi đâu cả.”
Khương Nghênh nói:
"Em no rồi."
Châu Dị:
"Em no hay chưa, anh không biết à?”
Khương Nghênh: "..."
Đúng là Khương Nghênh chưa no, cô chỉ thấy trời khá tối, lo lắng đến muộn sẽ ảnh hưởng đến việc Bùi Văn Hiên nghỉ ngơi.
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Châu Dị, Châu Dị đưa bát canh trước mặt cô:
"Anh bón cho em nhé?"
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy, cụp mắt xuống.
Nhìn Khương Nghênh ăn xong bát canh, Châu Dị đưa khăn giấy cho cô, cười nói:
"Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, cũng đừng để mình thiệt."
Khương Nghênh đứng dậy, ném khăn giấy đã dùng qua vào thùng rác:
"Châu Dị, em thấy bây giờ anh có vẻ như được chiều quá làm tới.”
Châu Dị đi theo Khương Nghênh, cười nói:
"Có không?"
Khương Nghênh đi đến cửa thay giày:
"Rõ ràng là có."
Châu Dị lấy áo khoác nữ khoác vào tay, đợi Khương Nghênh thay giày xong bèn cầm áo khoác lên lắc lắc:
“Tay.”
Khương Nghênh quay đầu nhìn anh.
Châu Dị nhướng mày:
"Em không vội sao?"
Khương Nghênh sửng sốt vài giây rồi đưa tay ra.
Châu Dị giúp Khương Nghênh mặc áo khoác vào, sau đó đi tới kéo khóa giúp cô.
"Lần này dì về, đừng có nín nhịn như lần trước, dì nói gì khiến em không vui thì em cứ nói thẳng với dì.”
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Châu Dị cúi đầu, dùng giọng nói kiên định hôn lên trán Khương Nghênh:
“Không ai có thể bắt nạt người trong tim anh cả, kể cả bản thân anh.”