Phòng ngủ im như tờ.
Mạnh Nhuế đứng ở phía sau Châu Diên không nói một lời.
Châu Diên im lặng hút điếu thuốc, rồi đặt điếu thuốc lên bệ cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ một lúc bèn quay đầu nhìn Mạnh Nhuế nói:
"Châu Hoài An cho cô bao nhiêu? Đủ tiêu không?"
Mạnh Nhuế:
"Sếp Châu."
Châu Diên khẽ mỉm cười nói:
"Xin lỗi, lúc đó tôi đã ép cô lấy tôi.”
Mạnh Nhuế thở dốc: "..."
Châu Diên nói:
"Nhà họ Châu quá phức tạp, tôi đã sống ở đây 30 năm rồi mà vẫn chưa hiểu rõ hết, huống chi là một cô gái trẻ như cô. Thời gian qua cũng khó cho cô quá.”
Châu Diên nói xong, nụ cười trên gương anh tắt hẳn. Anh lấy điện thoại gọi cho luật sư yêu cầu soạn thảo đơn ly hôn.
Gọi điện xong, Châu Diên cười hờ hững nói:
"Cô biết Luật sư Hàn rồi đấy, nếu cô có yêu cầu gì thì có thể nói chuyện riêng với anh ấy. Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô."
Châu Diên nói xong, đi ngay ra cửa.
Mạnh Nhuế nhìn theo bóng lưng của Châu Diên, mím môi, lúc anh chuẩn bị rời đi, cô nhếch môi hỏi:
"Anh Châu, anh không trách tôi chút nào sao?"
Tay Châu Diên đã đặt lên nắm cửa, nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn Mạnh Nhuế:
“Sao tôi lại trách cô?”
Mạnh Nhuế:
“Vì tôi đã bán đứng anh.”
Châu Diên chợt cười:
"Châu Gia là nơi mà ăn thì ăn hết không chừa cả xương, ngay cả tôi mà còn thân bất do kỷ thì huống chi là cô.”
Mạnh Nhuế: "..."
Châu Diên nhìn Mạnh Nhuế, nhẹ nhàng cười nói:
"Ngày mai, có lẽ tôi sẽ tiếp tục làm việc ở công ty. Nếu cảm thấy ngại ngùng, cô có thể xin chuyển chỗ làm."
Mạnh Nhuế nắm chặt đôi tay đang buông thõng bên cạnh:
“Nếu tôi không muốn điều chuyển thì sao?”
Châu Diên:
"Vậy cô tiếp tục làm trợ lý của tôi."
Châu Diên nói xong, dịu dàng nhìn Mạnh Nhuế.
Anh cười và nói:
"Đừng có gánh nặng tâm lý nào cả. Đừng lo lắng, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô đâu."
Châu Diên nói xong bèn xoay người, vặn nắm cửa rời đi.
Châu Diên ra khỏi phòng ngủ, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Cát Châu đang uống trà với ông cụ Châu.
Ông cụ đang ngồi thẳng, còn Cát Châu thì ngồi xổm trước bàn trà.
Ông cụ bất mãn nhìn anh:
“Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.”
Cát Châu:
“Ông ơi, cháu đang ngồi xổm!”
Vẻ mặt ông cụ Châu kiểu không buồn nói chuyện, chẳng muốn để tâm đến anh.
Cát Châu chọc giận ông cụ một lúc, rồi thấy Châu Diên xuống lầu bèn đứng lên đón.
Châu Diên nhìn anh, hơi hất cằm.
Cát Châu lập tức hiểu ra, vui vẻ cười nói:
"Nghe nói ở phố trước mặt mới mở một quán cà phê, đến đó uống thử không?”
Châu Diên “ừ”, đi đến ghế sô pha, chào ông cụ rồi rời đi.
Hai người bước ra khỏi căn nhà của Châu Gia, Châu Diên thở phào nhẹ nhõm.
Cát Châu đứng bên cạnh anh hút thuốc với vẻ mặt tức giận:
“Cậu mệt à?”
Châu Diên: "Ừ."
Cát Châu nói với giọng giễu cợt:
"Mệt là đúng rồi. Mệt mới là bình thường, dễ chịu thì chỉ có người chết mới có thôi.”
Châu Diên cười nhẹ:
"Cậu hay xiên hay xỏ quá.”
Cát Châu:
“Đôi khi sự thật bị bóp méo thực ra lại là sự thật có ý nghĩa sâu xa.”
Hai người đứng trước cổng nhà họ Châu một lúc, đợi Cát Châu hút thuốc xong rồi lái xe đi.
Trên xe, Châu Diên nói về chuyện hôm nay của Cát Kim Hoa:
“Tôi xin lỗi cậu chuyện của chú Cát hôm nay.”
Cát Châu lái xe với vẻ mặt thờ ơ:
"Không sao đâu. Dù sao ông già cũng đã vất vả cả đời rồi. Đây là lúc được hưởng bình yên, thư thái.”
Châu Diên "ừm" nhắm mắt ngủ một lát, một lúc sau mới nói:
"Tôi nhớ ra hình như cậu cũng có xuất thân từ cô nhi viện chung với Nghênh Nghênh?”
Cát Châu xoay vô lăng, bình thản trả lời:
“Nghe nói hình như là vậy.”
Châu Diên:
"Nghe nói?"
Cát Châu thản nhiên cười nói:
“Tôi được bố tôi nhận nuôi mới năm tuổi, từng tuổi đó thì nhớ cái gì? Nếu không phải xung quanh luôn có người nhắc nhở tôi là con nuôi, tôi còn nghĩ tôi là con ruột nữa là.”
Cát Kim Hoa luôn xem Cát Châu như con ruột của mình.
Nếu không phải hai người có ngoại hình và tính cách khác biệt quá nhiều, có lẽ nhiều người sẽ hoài nghi Cát Châu chính là con riêng của Cát Kim Hoa.
Cát Châu nói xong, quay đầu nhìn Châu Diên:
"Sao tự dưng cậu hỏi chuyện này?"
Châu Diên khép hờ mắt, không tiếp tục đề tài này, thay vào đó anh hỏi:
"Cát Châu, cậu nghĩ giữa tôi và Dị, ai giỏi hơn?”
Cát Châu: Câu hỏi thuộc thể loại nào đây? Câu hỏi lấy mạng à?
Châu Diên hỏi xong, Cát Châu hồi lâu cũng không trả lời, thế là tự nhủ:
“Nếu không phải thương mẹ tôi, tôi thực sự lười tranh chấp với Dị.”
Cát Châu nói đùa:
“Cậu không muốn giành Châu Thị?”
Châu Diên trầm mặc trầm ngâm một lát mới nói:
"Trước kia thì muốn.”
Cát Châu:
"Là sao? Giờ không còn muốn nữa?”
Châu Diên trả lời:
"Tôi không còn hứng thú với Châu Thị kể từ khi tôi phát hiện ra một chuyện cách đây một tháng."
Cát Châu nhướng mày:
“Cậu phát hiện chuyện gì?”
Châu Diên trầm giọng nói:
"Không có chuyện gì."
Châu Diên không nói gì, Cát Châu cũng không hỏi tới, cười nhẹ nói:
"Cậu định xử lý Mạnh Nhuế thế nào?”
Châu Diên mở mắt, vẻ mặt rất mệt mỏi:
"Cậu tranh thủ thời gian tìm cho cô ấy một căn hộ, đợi tôi làm thủ tục ly hôn với cô ấy xong, thì cậu phụ cô ấy dọn nhà.”
Cát Châu giả vờ kinh ngạc:
“Hai người sắp ly hôn à?”
Châu Diên nói:
"Ừ, vốn cũng chẳng phải là người cùng đẳng cấp.”
Cát Châu trêu chọc:
“Lần này cô ấy gây chuyện như vậy, cậu lại dễ dàng buông tha cho cô ấy như vậy sao?”
Châu Diên:
“Tôi đã sai trước.”
Lúc này, Châu Dị cùng Khương Nghênh tới công ty Cận Bạch.
Hai người xuống xe, Khương Nghênh nhìn chằm chằm dòng chữ "năng lượng mới" bên ngoài tòa nhà văn phòng với vẻ mặt phức tạp.
Cận Bạch và năng lượng mới?
Người ta bảo “đại bác bắn bảy năm chưa tới”, có lẽ là như vậy.
Dù nghi ngờ nhưng Khương Nghênh vẫn bước vào cùng Châu Dị.
Hai người vừa lên lầu, tình cờ bắt gặp Cận Bạch đang họp.
Một quản lý cấp cao đang hùng hồn nói về báo cáo công việc của mình, Cận Bạch nhìn anh ta với nụ cười ngượng ngùng.
Quản lý báo cáo xong, nụ cười gượng trên gương mặt Cận Bạch càng gượng hơn.
Quản lý:
"Sếp Cận, anh nghĩ thế nào về kế hoạch của tôi?"
Cận Bạch không trả lời, đưa mắt nhìn trợ lý đứng bên cạnh cầu cứu.
Trợ lý thay mặt Cận Bạch lên tiếng:
"Đẹp nhưng không thật, làm lại đi. Thực tế một chút.”
Quản lý: "..."
Cận Bạch:
“Ừ, ý tôi là vậy.”
Một quản lý khác tiếp tục báo cáo công tác.
Khương Nghênh đứng ở cửa nghe gần nửa tiếng và cơ bản hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cận Bạch chỉ là vật trang trí và không biết gì về năng lượng mới.
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
“Đây là công ty của anh à?”
Châu Dị nở nụ cười trên đôi môi mỏng, nửa nghiêm túc nửa cười:
"Nói chính xác, đây là công ty của em. Khi Châu Thị phá sản, em sẽ trở thành CEO, còn anh sẽ làm việc cho em."