Trời định hôm nay ở tổng tập đoàn Châu Thị không thái bình rồi.
Khi Châu Dị và Khương Nghênh đến nơi, Lục Mạn và Châu Diên đã có mặt.
Cửa của văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc đang mở, Châu Hoài An đang ngồi ở ghế giám đốc, gương mặt xám xanh.
Lúc nhúc người đang đứng bên trong, đám đông phấn chấn.
“Tôi đã nghi ngờ Cát Kim Hoa từ lâu rồi, là anh cứ một hai bảo là anh ta không có vấn đề.”
“Bỏ thầu lần này bị tổn thất không phải là con số nhỏ, Tổng giám đốc Châu, anh nói đi, tổn thất này ai chịu?”
“Chuyện lớn như vậy mà Cát Kim Hoa chỉ bị đình chỉ chức vụ, Tổng giám đốc Châu, anh nghĩ kết quả xử lý chuyện này như vậy thích hợp không?”
Châu Hoài An bị một đám cổ đông ép đến mức không biết nói gì, cả người tựa vào ghế, ngực phập phồng lên xuống.
Ngay cầu thang bộ, Lục Mạn và Châu Dị cười hi hi chào hỏi nhau:
“Dị à, sao con với Nghênh Nghênh đến đây?”
Châu Dị không đổi sắc mặt:
“Con lo cho ba.”
Lục Mạn:
“Mẹ với anh con cũng vậy. Ở nhà nghe nói công ty xảy ra chuyện như vậy, sao có thể yên tâm được”.
Diễn xuất của hai bên đúng là tuyệt đỉnh, nếu không phải đôi bên đều thấu ruột gan của nhau, chắc chắn sẽ tưởng thật mà không nhận ra là họ chỉ đến xem trò cười.
Châu Diên thời gian rồi bị cấm túc trong nhà, trông sắc diện không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trông anh ta có vẻ ốm hẳn đi.
Lục Mạn dứt lời với Châu Dị, quay đầu nhìn Châu Diên:
“Con đó, cứ quen chuyện gì cũng để trong lòng, lo cho ba con cũng vậy, mà lo lắng cho Dị cũng vậy.”
Lục Mạn nói vậy là cố tình cho Châu Dị nghe, nói xong cố tình thở dài như thể rất bất lực.
Châu Diên trầm lặng không nói gì, đưa mắt nhìn về Châu Dị. Vài giây ngắn ngủi lại nhìn sang Khương Nghênh.
Vẻ mặt Khương Nghênh thản nhiên, như đang nghĩ ngợi chuyện gì, hoàn toàn không chú ý đến việc Châu Diên đang nhìn cô.
Châu Dị cười nhẹ, lặng lẽ đưa tay ôm lấy eo của Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn anh:
“Sao vậy?”
Châu Dị cúi đầu, kề sát vào tai cô:
“Vợ, anh yêu em.”
Khương Nghênh không ngờ Châu Dị lại nói những lời đường mật đó ở chốn đông người, vành tai đỏ lên.
Châu dị cười thầm, nụ cười của anh có hơi đểu.
Ngay sau đó, Châu Dị liếc nhẹ nhìn về phía Châu Diên.
Vẻ mặt Châu Diên khựng lại, dời ánh mắt nhìn về phía khác.
Tiếng tranh cãi trong văn phòng của Châu Hoài An phải mất hơn một tiếng mới lắng xuống.
Châu Hoài An cố trấn tĩnh uống trà, sắc mặt rất khó coi:
“Các anh muốn tôi xử lý Cát Kim Hoa thế nào?”
“Khai trừ!”
“Không chỉ khai trừ, mà còn phải bắt anh ta chịu trách nhiệm tổn thất lần này.”
“Sếp Châu, nếu anh thực sự không nghe theo đề nghị của chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ có thể mời ông cụ đến chủ trì lẽ phải thôi.”
Đại đa số cổ đông của Châu Thị đều là tâm phúc của ông cụ Châu những năm đó.
Trông có vẻ trung thành nhưng thực ra đều là những người ỷ già, cậy già.
Châu Hoài An bê tách trà lên uống một ngụm, lạnh lùng nói:
“Gọi Cát Kim Hoa đến đây.”
Một người đàn ông tầm 30 gật đầu rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.
Chẳng bao lâu, người đàn ông đưa Cát Kim Hoa đến văn phòng.
Năm nay Cát Kim Hoa tầm 50 tuổi, ấn tượng đầu tiên đối với mọi người là người này điềm tĩnh.
Nhưng có lẽ là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên Cát Kim Hoa lúc này trông có vẻ mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Châu”.
Cát Kim Hoa đến văn phòng chào hỏi Châu Hoài An.
Châu Hoài An lấy tay ấn huyệt thái dương:
“Anh Cát, rốt cuộc có phải anh làm chuyện này không?”
Cát Kim Hoa:
“Không phải.”
Châu Hoài An:
“Anh có chứng cứ chứng minh không phải anh làm không?”
Nụ cười khổ hiện ra trên gương mặt Cát Kim Hoa:
“Không có”.
Cát Kim Hoa theo Châu Hoài An cũng sắp gần 30 năm rồi, nên rất hiểu Châu Hoài An, khi ông ta hỏi câu này có nghĩa là đã xem ông như quân cờ thí.
Châu Hoài An nhíu mày nhìn Cát Kim Hoa, nhìn tầm nửa phút thì dằn mặt lại nói:
“Các cổ đông quyết định bắt anh từ chức, đồng thời bồi thường tổn thất của gói thầu lần này.”
Cát Kim Hoa im lặng không nói gì.
Châu Hoài An thở ra:
“Bồi thường tổn thất thì khỏi vậy, anh đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi”.
Cát Kim Hoa nén tiếng thở dài:
“Vâng, Tổng giám đốc Châu”.
Từ đầu đến cuối, Cát Kim Hoa không giải thích cho mình một lời nào.
Châu Hoài An nói xong, tiếng trào phúng, móc xỉa của các cổ đông khác lúc này lại vang lên.
Khi Cát Kim Hoa ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc, Lục Mạn đưa Châu Diên tránh sang một bên.
Cát Kim Hoa nhìn thấy, lạnh sống lưng.
Khi Cát Kim Hoa chuẩn bị bước đi, Châu Dị vội vàng bước đến trước mặt ông ta, từ đâu móc ra một tấm danh thiếp đưa cho ông:
“Chú Cát”.
Cát Kim Hoa ngẩng đầu nhìn Châu Dị:
“Cậu hai.”
Châu Dị:
“Đây là công ty mà bạn cháu mới mở, quy mô không lớn đâu, nhưng đãi ngộ không tệ. Nếu chú Cát không có ý định về hưu thì có thể đến đó làm.”
Cát Kim Hoa kinh ngạc.
Châu Dị không nói gì thêm, đưa tay vỗ vai Cát Kim Hoa.
Các Kim Hoa:
“Cảm ơn cậu hai”.
Châu Dị cười:
“Cháu còn nhớ lúc nhỏ chú thường đi họp phụ huynh cho cháu.”
Cát Kim Hoa nắm chặt danh thiếp không nói gì.
Sau khi Cát Kim Hoa rời đi không bao lâu, các cổ đông trong văn phòng của Châu Hoài An lục tục rời đi.
Châu Hoài An nghiến răng, đợi đến khi tất cả đều đi xa, ném cốc trà đang cầm trong tay lên nền nhà.
Trợ lý mới vừa được bổ nhiệm thay Cát Kim Hoa hoảng hốt, cố ghìm không dám thở mạnh.
Cùng lúc này, ngoài cánh cổng, di động trong tay Khương Nghênh và Châu Diên cùng vang lên chuông báo.
Châu Diên lấy di động ra xem.
Mạnh Nhuế: Sếp Châu, tôi xin lỗi. Tôi không động đến bất kỳ đồng nào của Tổng giám đốc Châu, tôi không muốn bị cuốn vào cuộc đấu tranh của gia đình anh. Tôi chỉ là lo không thể rút lui được an toàn, tôi muốn tự bảo vệ mình.
Còn phía Khương Nghênh:
C: Đã xong!