Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 29




Phơi bày, vạch trần.

Thầy Lý nói xong, Châu Dị vô thức nhìn sang Khương Nghênh.

Khương Nghênh nở nụ cười tươi, dường như hoàn toàn chẳng để tâm đến lời thầy Lý nói.

Châu Dị ngậm chặt điếu thuốc.

“Lão già này!”

Từ khách sạn bước ra, Châu Dị điều một chiếc xe đi đưa thầy Lý đi gặp bạn. Sau đó anh quay lại nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt tự nhiên.
“Đến chỗ em hay là đến chỗ tôi?”

Khương Nghênh ngẩn người. Rồi chợt hiểu ra Châu Dị muốn nói gì.
“Mai tôi có cuộc họp sáng.”

Châu Dị vắt chiếc áo vest lên cánh tay, nửa cười nửa không.
“Vậy đến chỗ em đi. Tiết kiệm thời gian cho em.”

Khương Nghênh có chiều cao được xem là thuộc hàng cao trong nữ giới, nhưng đứng trước Châu Dị, cô thấp hơn anh cả cái đầu.

Lúc này hai người nhìn nhau, Khương Nghênh nói.
“Hôm nay tôi không có hứng.”

Châu Dị bước lên, cúi đầu kề sát vào tai cô:
“Vậy em đừng cử động, để tôi.”

Khương Nghênh: “…”

Bị người như Châu Dị nhắm vào, cũng giống như con mồi bị thợ săn nhắm đến.

Đến khi ngồi vào xe Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy hối hận về việc mình đã bốc đồng tối hôm ấy.

Rõ ràng là tỉnh táo, ấy vậy mà…

Khiến cho bây giờ cô có muốn từ chối thì cũng thành là õng ẹo.

Nên nói thế nào nhỉ? Cũng giống như là bạn rõ ràng đã làm đĩ rồi, ấy vậy mà đòi cứ dựng cái tấm bia trinh tiết lên.

Hai người trên xe đều im lặng, trợ lý Trần ngồi ở trước thi thoảng liếc vào kính chiếu hậu nhìn hai người. Trong đầu đầy dấu hỏi.

Rốt cuộc hai người bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?

Rõ ràng từ sáng đến tối anh đều không rời xa sếp nhà mình, làm sao mà chẳng phát hiện được chút manh mối nào hết vậy?

Trợ lý Trần vừa lái xe vừa liên tưởng đến chuyện cách đây hai ngày. Anh muốn phân tích thử xem có dự báo gì không.

Nhưng suy nghĩ mãi mà trong đầu chỉ có cảnh tượng hai người đối đầu nhau, chẳng có lấy một cảnh mờ ám.

Khi xe đến khu nhà Khương Nghênh, hai người người trước người sau xuống xe.

Trợ lý Trần xuống xe hỏi Châu Dị.
“Sếp, sáng may mấy giờ tôi đến đón anh?”




Châu Dị nhìn trợ lý Trần: “11 giờ.”

Trợ lý Trần: “Vậy cuộc họp giao ban sáng thì sao?”

Châu Dị, dời đến 11 giờ. Phải rồi, cậu đi lấy chiếc xe mợ đậu ở khách sạn về đây.

Trợ lý Trần: “Hả? Dạ.”

Cái xưng hô “mợ” này trước giờ đều là trợ lý Trần gọi Khương Nghênh.

Châu Dị chưa từng phản bác, nhưng anh cũng chưa bao giờ thừa nhận. Đây là lần đầu tiên Châu Dị thẳng thắn thừa nhận Khương Nghênh là vợ mình.

Không chỉ trợ lý Trần không quen xưng hô mà Châu Dị gọi Khương Nghênh.

Ngay cả Khương Nghênh cũng không thích ứng, cô nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.

Chỗ ở của Khương Nghênh không bằng Châu Dị.

Nhà Châu Dị là biệt thự, còn của cô là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng chưa đến 90 mét vuông.

Hai người lần lượt vào nhà. Khương Nghênh vừa chuẩn bịnói chỗ cô không có dép cho nam thì bị Châu Dịtừ sau ôm tới.

Châu Dị dáng cao, dường như ôm trọn cô vào lòng.

Thân người Khương Nghênh không kìm được mà run rẩy, Châu Dị cười thầm bên tai cô.
“Hôm nay nếu không có thầy Lý thì em không định đi ăn với tôi phải không?”

Khương Nghênh không phản bác. Đôi môi mỏng của Châu Dị dời từ tai sang ót cô, đầu lưỡi lướt qua, rồi sau đó cắn vào.

Châu Dị cắn khá bất ngờ nên Khương Nghênh không kiềm chế được mà rên nhẹ, tiếng rên “ư ư” phát ra từ đôi môi đỏ.

Châu Dị đè người cô lên cánh tủ ngay cửa, giữ chặt eo không cho cô cử động, nụ cười đầy ý trêu chọc.
“Kéo quần lên thì không chịu nhận à?”

Đôi má Khương Nghênh nóng bừng, cô hít một hơi thật sâu.
“Tôi muốn đi tắm.”

Châu Dị nghe nói vậy, bàn tay đang nằm trên eo cô bóp nhẹ, nói đầy phóng túng:
“Được thôi, cùng tắm đi.”

Khương Nghênh cắn môi:
“Tôi tắm một mình.”

Châu Dị: “Tắm một mình thì có gì thú vị? Thử tắm uyên ương đi.”





Khương Nghênh rất hối hận khi nhắc đến chuyện đi tắm. Đặc biệt là vào lúc đôi chân mềm ra không thể đứng vững khi cô bị ép vào tường phòng tắm.

Xong việc, Châu Dị ôm cô lên giường, đè lên người cô và hôn. Khương Nghênh chớp mắt, nhìn anh.
“Anh cãi nhau với Quan Luy?”

Châu Dị đang hôn cô thì dừng lại, nhíu mày.
“Lúc thế này mà nhắc đến cô gái khác có hợp không?”

Khương Nghênh: “Hợp chứ! Dù sao hai chúng ta cũng đều là đạt được điều mình muốn.”

Đôi tay Châu Dị đang ôm eo Khương Nghênh siết chặt lại. Véo mạnh lên eo thon của cô nổi lên một đường màu đỏ.
“Không phải lúc nãy em nói với tôi là mệt à? Tôi cảm thấy em vẫn chưa mệt.”

Đến cuối cùng Khương Nghênh cũng không biết có phải là Châu Dị với Quan Luy cãi nhau hay không.

Thể lực Châu Dị cho cô biết thế nào gọi là mệt đến mức không thể muốn suy nghĩ gì.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh đang ngủ ngon trong lòng Châu Dị, điện thoại trên đầu giường chợt vang lên.

Khương Nghênh nghe tiếng chuông quen thuộc bèn đưa tay với lấy bấm nghe.
“A lô!”

Người bên đầu bên kia ngập ngừng không lên tiếng.

Khương Nghênh cứ nghĩ đối phương không nghe cô nói, bèn trở mình rồi lại nói:
“A lô, chào! Ai vậy?”

Đối phương: “…”

Khi Khương Nghênh từ bỏ chuẩn bị cúp máy thì bên tai vang lên tiếng cười chế nhạo của Châu Dị.
“Nghênh Nghênh, em đang cầm điện thoại của tôi.”

Khương Nghênh nghe nói ngẩn ngơ. Một chút ngái ngủ chợt mất hẳn.

Khương Nghênh cầm điện thoại nhìn lên màn hình, trên đó đang hiển thị cuộc gọi đến từ  Triệu Sáng.

Đầu bên kia, Triệu Sáng thở không ra hơi. Nói vài tiếng dò xét:
“Trưởng… Trưởng phòng Khương?”

Khương Nghênh: “…”




Thế nào gọi là xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu thì chính là tình cảnh lúc này.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, ngồi dậy rồi vứt điện thoại vào lòng Châu Dị, tròng váy ngủ bên cạnh vào người rồi vào phòng tắm.

Châu Dị bật cười, cầm điện thoại nói chuyện với Triệu Sáng.
“Nói đi.”

Triệu Sáng ho nhẹ. Mồ hôi tứa ra trên trán.
“Sếp Châu, có phải là tôi gọi không đúng lúc rồi không?”

Châu Dị kê cao nửa thân trên, không biết là cố ý hay là vô tình, gọi với vào cánh cửa phòng tắm.
“Nghênh Nghênh, em giúp tôi lấy cốc nước.”

Khương Nghênh vốn đang tắm rửa trong phòng tắm, nghe Châu Dị nói, tay đang cầm bàn chải siết lại.

Triệu Sáng: “…”

Triệu Sáng chưa bao giờ muốn độn thổ n gay tại chỗ như lúc này. Một đoạn ngắn của một bài hát lướt qua tâm trí anh: Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe, thấy các bạn ngọt ngào dường nào…

Châu Dị nói xong với Khương Nghênh lại nói vào điện thoại.
“Triệu Sáng.”

Tirệu Sáng giật mình thon thót.
“Sếp… Sếp Châu.”

Vẫn có ý cười trong giọng nói của Châu Dị.
“Gọi điện có chuyện à?”




Không biết có phải Triệu Sáng nhầm lẫn hay không, nhưng hình như Châu Dị trong điện thoại rất vui vẻ. Hoàn toàn không có cảm giác tức tối vì bị gián đoạn.
“Chuyện nhỏ thôi ạ. Chỉ là muốn hỏi thử  Sếp chuyện đại hội cuối năm. Tôi vừa xong bản kế hoạch mới, muốn mang đến cho Sếp xem qua.”

Châu Dị:
“Cậu mang cho Trưởng phòng Khương xem đi.”

Triệu Sáng:
“Vâng… vâng. Vậy Sếp Châu, nếu không còn chuyện gì…”

Triệu Sáng muốn nói là “nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy”, đúng lúc đó cánh cửa phòng tắm mở ra, Khương Nghênh đang bước ra ngoài.

Nụ cười đểu hiện lên nơi khóe môi Châu Dị.
“Triệu Sáng nói đã làm bản kế hoạch mới, lát nữa đến công ty đưa em xem qua.”

Khương Nghênh: “…”

Triệu Sáng: Sếp Châu! Sếp nhất định phải xác nhận người đối diện là Trưởng phòng Khương à? Tôi không muốn biết chắc chắn thế đâu!