Khương Nghênh không cố tình tạo nên phong thái lả lơi.
Nhưng thường thì người nào càng vô tình thể hiện sự quyến rũ, quyến rũ lại càng khiến cho đối phương cào cấu tim gan.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị thấp giọng nói:
"Say bảy mươi phần trăm là vừa phải."
Tại thời điểm đó.
Cát Châu đến chỗ xem mắt cùng với Tiểu Cửu.
Cát Châu đã mua một bó hoa hồng trước khi bước vào nơi xem mắt nhằm chiếm thiện cảm của nhà gái.
Chín mươi chín bông hoa, tốn rất nhiều tiền.
Buổi xem mắt mà nhà họ Cát sắp xếp cho Cát Châu lần này là con gái của một gia đình giàu có.
Cát Châu đã xem trước ảnh của người này, cô có ngoại hình trung bình, không đẹp nhưng cũng không xấu.
Thành thật mà nói, nếu các chàng trai công tử thế gia gặp cô gái như vậy, có lẽ họ sẽ không đồng ý, nhưng Cát Châu chỉ là con nuôi được nhà họ Cát nhận nuôi.
Tuy hai vợ chồng già coi Cát Châu là con ruột nhưng trong mắt người ngoài, con nuôi chỉ là con nuôi, không đủ thể diện.
Cát Châu và Tiểu Cửu vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Cát Châu cầm bó hồng bước đến và lịch sự chào hỏi.
"Chào cô Lương, tôi là Cát Châu."
Cô gái trông rất có học thức, đứng dậy đáp:
"Chào anh, tôi là Lương Tử Thư.”
Sau khi hai người chào nhau, Cát Châu đưa bó hồng trên tay cho cô gái.
Cô gái cầm lấy, đặt sang một bên, không hề tỏ ra không thích nhưng cũng không tỏ ra thích thú.
Có lẽ là vì thấy Cát Châu liếc nhìn cô, cô gái mỉm cười nói:
“Cảm ơn hoa của anh, tôi rất thích.”
Cát Châu nghe vậy mỉm cười nói:
"Cô thích là được."
Sau khi hai người ngồi xuống, Tiểu Cửu đứng thẳng bên bàn ăn.
Cô gái nhìn thấy cảnh này sửng sốt một chút:
"Anh Cát, đây là ai?"
Cát Châu cười ngượng ngùng, đang định viện một lý do nào đó cho qua nghe thấy Tiểu Cửu tự giới thiệu mình là "vệ sĩ".
Cát Châu: "..."
Cô gái cười nói:
“Không ngờ anh Cát lại có thói quen mang theo vệ sĩ khi ra ngoài.”
Cát Châu trăm cái miệng cũng không thể giải thích đành nở nụ cười xấu hổ.
Như ai cũng biết, sở dĩ nhà họ Cát có thể có được chỗ đứng ở Bạch Thành là hoàn toàn nhờ vào Châu Gia.
Cha Cát Châu là tổng trợ lý của tổng tập đoàn Châu Thị.
Địa vị như vậy có thể nằm ngoài tầm với của người bình thường, nhưng trong mắt con cái của những gia đình quý tộc này thì thực sự không khác mấy so với người hầu và bảo mẫu ở nhà.
Với thân phận mà đưa theo vệ sĩ khi ra ngoài, nói họ làm màu đã là nói giảm nói tránh rồi.
Cát Châu hơi ngại ngùng, gọi phụ vụ kêu món.
Sau khi phục vụ đến, cô gái mở thực đơn gọi vài món có giá vừa phải, sau đó đưa thực đơn cho Cát Châu:
"Anh Cát, anh thích ăn gì?"
Cát Châu:
“Tôi không kén ăn, cô cứ gọi món cô thích.”
Cô gái nghe Cát Châu nói vậy, cũng không khách sáo, đưa thực đơn cho người phục vụ:
"Tạm thời chỉ có vậy thôi."
Người phục vụ:
"Được rồi, thưa cô."
Sau khi phục vụ mang thực đơn rời đi, Cát Châu và cô gái tự giới thiệu với nhau.
Cô gái vừa đi du học về, chưa có việc làm nhưng quyết định sẽ vào làm thực tập sinh tại công ty gia đình nhà mình.
Cát Châu khi đối xử với người khác giới vẫn rất lịch sự, không nói quá nhiều cũng không quá ít khiến đối phương cảm thấy không bị làm phiền và cũng không khiến bầu không khí ngượng ngùng.
Sau một hồi trò chuyện, cô gái xin phép đi vệ sinh rồi đứng dậy rời đi.
Cát Châu nhìn cô gái biến mất ở góc tường, thả lỏng tư thế, quay đầu nhìn Tiểu Cửu:
"Anh Cửu, anh có thể đừng đứng đây mãi được không? Tôi đang đi xem mắt, anh không thấy xấu hổ sao?”
Tiểu Cửu:
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cát Châu: "..."
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, nước đổ lá môn mà.
Vài phút sau, cô gái từ nhà vệ sinh vào, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trao đổi số điện thoại di động và thêm WeChat trước khi kết thúc.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Cát Châu đề nghị đưa cô gái về nhà.
Cô gái lịch sự từ chối:
“Không cần đâu, tình cờ tôi có một người bạn ở gần đây, chúng tôi hẹn nhau đi mua sắm.”
Các cô gái đều có chị em bạn bè, Cát Châu không nghĩ nhiều, ra dáng quý ông:
“Có cần tôi cùng đợi không?”
Cô gái:
"Không cần đâu, tôi có thể đợi một mình."
Thấy cô gái thực sự không cần mình, Cát Châu cũng không ép buộc, tạm biệt cô rời đi.
Lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Cát Châu nở nụ cười:
“Tôi nghĩ hôm nay mình có cơ hội với cô gái này!”
Tiểu Cửu lái xe, lạnh lùng trả lời:
"Không có khả năng."
Cát Châu nghe vậy muốn phản bác, nhưng xét đến thực lực giữa hai người chênh lệch, đành kiềm chế, im lặng.
Tiểu Cửu là người cứng nhắc, Châu Dị sai anh theo Cát Châu khi mang bia trường thọ về nhà, thì anh đu bám đi theo thật.
Cát Châu không thể nói lại anh, vì vậy chỉ đành tìm một cửa hàng quan tài đặt một tấm, thêm tiền để làm gấp.
Người chủ cửa hàng quan tài vừa làm vừa nói đùa:
“Thời đại này vẫn còn có người dâng bài vị trường thọ, đúng là chuyện gì cũng có.”
Ông chủ nói xong, Cát Châu vẫn im lặng, lại hỏi:
“Đây là ân huệ lớn cỡ nào?”
Cát Châu cười nhạo nói:
“Cha mẹ tái sinh.”
Ông chủ không biết Cát Châu nói là thật hay đùa, đành đáp:
“Đúng là ân huệ lớn!”
Cát Châu:
“Chứ còn gì nữa.”
Cát Châu ngồi trong cửa hàng quan tài nhìn chằm chằm ông chủ chế tác bài vị trường thọ, còn Tiểu Cửu thì đứng ở cửa chờ đợi.
Ông chủ nhìn Tiểu Cửu, kín đáo hỏi Cát Châu:
“Cậu này, có phải cậu vay nặng lãi không?”
Cát Chu nhìn theo ánh mắt của ông chủ, bình thản nói:
“À không, đó là vệ sĩ của tôi.”
Ông chủ nghe vậy rất ngạc nhiên:
"Vệ sĩ?"
Cát Châu:
“Đúng vậy, tôi là đại gia, cực kỳ giàu có.”
Ông chủ: “…”
Bài vị trường sinh là dành cho người sống, nên dùng màu đỏ.
Sau khi làm xong bài vị trường sinh, Cát Châu trả tiền, anh nhìn chữ "Châu Dị" được khắc, khóe môi nhếch lên, cầm lên đi về phía cửa:
"Anh Cửu."
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn thoáng qua bài vị trong tay Cát Châu, lạnh lùng nói:
“Ôm vào.”
Cát Châu: "..."
Hai người ra khỏi hiệu quan tài, đang định lên xe thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hai mắt Cát Châu sáng lên, vừa định bước lên chào hỏi thì Tiểu Cửu đã kéo anh trở lại.
Cát Châu ngước mắt lên trừng mắt nhìn anh.
Tiểu Cửu cụp mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh im lặng.
“Đỉa mà đòi đeo chân hạc, các bà không biết đâu, hôm nay anh ta tặng tôi một bó hoa hồng rất lớn, lúc ra ngoài tôi lập tức ném chúng vào thùng rác.”
"Buồn cười nhất là anh ta đi ra ngoài đều mang theo vệ sĩ. Thân phận của anh ta là gì mà lại mang theo vệ sĩ chứ?”
"Có điều trông cũng được. Vui chơi cũng được. Anh ta có dáng người và khuôn mặt đẹp. Khi nào tôi chơi chán, tôi sẽ giới thiệu cho các bà làm quen.”
Cát Châu sững người.
Tiểu Cửu nói thêm:
"Trong mắt họ, cậu là “đĩ đực” không cần trả tiền.”
Cát Châu: "..."
Nơi hai người đỗ xe cách cửa hiệu quan tài khá xa, Cát Châu khá sốc, cả đường chỉ ủ rũ im lặng ôm lấy bài vị trường sinh của Châu Dị.
Người qua đường thì thầm.
“Trông cậu ta có vẻ hiếu thảo. Ôm bài vị của cha mà buồn đến vậy.”
"Ôi… sinh ly tử biệt là chuyện bình thường."
Ven sông.
Châu Dị, người được tặng bài vị trường sinh, đang ôm ấp Khương Nghênh ở ghế sau xe.
Châu Dị nắm chặt cổ tay Khương Nghênh ép vào cửa kính xe, nhìn vòng eo Khương Nghênh đang cong lên và gân xanh trên cổ, anh cúi đầu cắn vào quai hàm cô:
“Nào ngoan, đừng nhịn nữa, anh thích… nghe…”