Lục Mạn chưa bao giờ là người tốt.
Sở dĩ bà chịu đựng suốt ngần ấy năm không phát tác, thứ nhất là vì có ông cụ Châu trấn áp; thứ hai là vì bà luôn cảm thấy chỉ cần có Châu Diên ở bên cạnh, không ai có thể lay chuyển được vị trí của bà trong nhà họ Châu.
Như cách đây ít lâu, vì bảo vệ Châu Diên, Châu Kỳ đã bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
Từ đó có thể hình dung vị trí của Châu Diên trong lòng bà.
Điều khá buồn cười là vẫn còn những câu chuyện tranh giành ngai vàng như thời Khang Hi trong ngày nay.
Giọng điệu Cát Châu ở đầu bên kia điện thoại đầy bỡn cợt khi nói với Khương Nghênh chuyện xảy ra trong ngôi nhà chính của Châu Gia.
Khương Nghênh bình tĩnh lái xe:
“Cái bẫy dành cho Châu Gia đã được đặt xong.”
Cát Châu trở nên nghiêm túc:
“Chị đừng lo, tôi đảm bảo mọi việc sẽ hoàn hảo.”
Khương Nghênh:
"Mất bao nhiêu năm đặt bẫy rồi, nếu có gì sai sót chứng tỏ tôi ngốc đến mức nào.”
Cát Châu:
“Chị định lúc nào ra tay?”
Khương Nghênh giọng hờ hững:
“Năm sau, khi mùa xuân ấm áp, hoa nở.”
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Cát Châu tặc lưỡi rồi nói:
"Tôi đang mong ngóng cảnh tượng đó.”
Khương Nghênh bẻ lái đi vào một con đường nhỏ, im lặng một lúc mới hỏi:
"Cậu nghĩ nếu Châu Gia giải tán thì Châu Dị có buồn không?"
Khương Nghênh nói xong, Cát Châu sửng sốt một chút, sau đó đáp:
"Không… không đâu nhỉ? Những năm qua, anh ấy đã rút củi đáy lò không biết bao lần rồi.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Cát Châu:
"Hai người bây giờ phim giả tình thật rồi à? Hai người đã là vợ chồng, nên ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn đi. Nếu anh ấy buồn, chị hãy chừa cho anh ấy con đường sống, cứ xem như lưu giữ cho anh ấy kỷ niệm vậy.”
Giọng nói Cát Châu đầy khoa trương, khóe môi Khương Nghênh cong lên:
“Cậu nghĩ rằng những người ở Châu Gia là chó con, mèo con à?”
Cát Châu trêu chọc:
"Còn chẳng bằng chó mèo."
Khương Nghênh rất thoải mái khi trò chuyện với Cát Châu, đến nỗi cô không nhận ra một chiếc Volkswagen màu đen đã đi theo mình.
Khi cô phát hiện ra, chiếc Volkswagen đã lao tới và đâm điên cuồng vào đuôi xe cô.
Khương Nghênh cau mày, bẻ lái né tránh, ma sát giữa mặt đất và lốp xe phát ra tia lửa.
Cuối cùng, quán tính cực lớn đã khiến xe của Khương Nghênh tông vào bức tường của một khu dân cư cũ bên đường.
Chiếc xe do Khương Nghênh điều khiển có tính năng an toàn tốt, sau cú va chạm lớn như vậy, Khương Nghênh ngồi trong xe không hề hấn gì.
Cát Châu nhận ra động tĩnh của Khương Nghênh ở đầu bên kia điện thoại, lo lắng hỏi:
"Nghênh, chị có chuyện gì vậy?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đen trong gương chiếu hậu đã bị gãy một nửa.
Khi đối phương đến gần, Khương Nghênh nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của đối phương, nhếch môi nói:
"Tôi bị theo dõi rồi."
Cát Châu:
"Chị đang ở đâu?"
Khương Nghênh:
"Phố Thành Hoa, con đường nhất định phải đi ngang nếu quay về Thủy Thiên Hoa Phủ."
Cát Châu:
“Vừa khéo tôi cũng ở gần đấy, chị đừng xuống xe.”
Khương Nghênh không trả lời nhìn Chúc Kha, người đang nhìn cô từ cửa sổ xe, rồi cúp máy.
Chúc Kha mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, bên trong có áo len đỏ sậm, đầu đội mũ trùm, hơn nữa còn đeo khẩu trang, thành thật mà nói, trừ khi đến gần thì khó mà biết được.
Chúc Kha và Khương Nghênh nhìn nhau qua cửa kính xe, ánh mắt anh nở nụ cười đắc thắng.
Một lúc sau, không biết có phải vì anh ta cho rằng hôm nay Khương Nghênh buộc phải chết hay đơn giản chỉ là điếc nên không sợ súng, mà tháo khẩu trang bước đến gõ cửa sổ xe Khương Nghênh.
"Trưởng phòng Khương, chúng ta nói chuyện đi."
Khương Nghênh nheo mắt nhìn Chúc Kha, đóng điện thoại lại, mở cửa bước xuống xe.
Chúc Kha không ngờ Khương Nghênh lại vui vẻ xuống xe như vậy, sửng sốt một lát, sau đó cười lạnh nói:
"Cô đúng là không sợ chết."
Khương Nghênh:
"Cậu không sợ thì tôi sợ cái gì?"
Chúc Kha nhìn Khương Nghênh từ trên xuống dưới, dò xét, rồi bước đến gần và nói:
"Nếu như cô bị hiếp rồi, hoặc là gương mặt xinh đẹp này bị hủy, Nói cho ta biết, nếu như ngươi bị hoen ố, hoặc nếu khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy hoại, liệu sếp Châu có còn mê cô không?”
Chúc Kha vừa nói chuyện, vừa cố ý đưa mặt vào sát Khương Nghênh.
Khương Nghênh không né tránh mà lạnh lùng nói:
"Cậu có thể thử."
Chúc Kha:
"Khương Nghênh, cô không sợ chút nào sao?"
Khương Nghênh bình thản nói:
"Chúc Kha, tôi đã thấy rất nhiều người tìm đến cái chết."
Chúc Kha: "Hả?"
Khương Nghênh:
“Nhưng chỉ có cậu là người chủ động như vậy thôi.”
Cơn giận tích lũy suốt một ngày của Chúc Kha chợt bùng phát vào lúc này.
Người phụ nữ này đã vậy rồi mà vẫn không xem anh ra gì, điều này khiến anh cảm thấy xấu hổ chưa từng có.
Sắc mặt Chúc Kha đột nhiên thay đổi, anh ta đưa tay bóp cổ Khương Nghênh.
Ánh mắt Khương Nghênh lóe lên sự sắc bén, cô nghiêng người ba mươi độ né tránh, rồi nắm lấy cổ tay Chúc Kha, anh ta chưa kịp phản ứng thì cô đã vật anh ta xuống đất.
Chúc Kha không đề phòng đòn phản công của Khương Nghênh nên sau đầu đập vào mặt đường bê tông, cả đầu ong ong.
Khương Nghênh quỳ xuống nhìn anh, đưa tay vỗ nhẹ hai bên má anh, ánh mắt lạnh lùng:
“Có phải cậu nghĩ tôi cũng như mấy cô gái nhỏ õng ẹo trong giới không?”
Chúc Kha chật vật đứng dậy, chợt có một bóng người lướt qua, đá lên ngực anh.
Người đó mang một đôi giày thể thao màu trắng, Khương Nghênh ngẩng đầu nói:
“Đợi cậu đến chắc xác tôi vào lò thiêu luôn rồi.”