Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nheo mắt nhìn anh.
"Em nghe thấy rồi, sao vậy?"
Châu Dị đưa tay nhặt mảnh vỡ của chiếc bình lên, vẻ mặt âm trầm khó đoán:
"Có phải là em… rất phản cảm không?”
Khương Nghênh:
"Phản cảm gì cơ?”
Châu Dị siết chặt mảnh bình hoa:
"Anh còn nhớ em từng nói em thích người lịch sự và nho nhã."
Khương Nghênh cụp mắt nhìn xuống, thấy máu từ lòng bàn tay Châu Dị chảy ra, cô cau mày nói:
"Châu Dị, buông tay ra."
Châu Dị hoàn toàn không phản ứng, tựa hồ không cảm nhận được đau đớn.
Nhìn thấy tay Châu Dị càng ngày càng siết chặt, Khương Nghênh mấp máy đôi môi:
"Châu Dị, em luôn biết anh là người như thế nào."
Điếu thuốc nơi khóe miệng Châu Dị đã cháy đến tàn, cảm giác nóng rát của ngọn lửa dọc theo thớ xốp của đầu điếu thuốc bốc lên.
Không đến mức bỏng rát miệng, nhưng không thực sự thoải mái.
Châu Dị luôn cúi đầu, không ngẩng đầu lên, ngay cả việc hít thở cũng trở nên cực kỳ thận trọng.
Khương Nghênh nhìn nghiêng khuôn mặt anh, vài giây sau, cô nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm lấy tay Châu Dị:
"Anh buông ra đi."
Mí mắt Châu Dị run rẩy, anh ngước mắt nhìn Khương Nghênh.
Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:
"Kể từ khi anh tiếp quản Châu Thị Media, em đã nhận ra thủ đoạn của anh thế nào. Hơn nữa, anh đã trở nên nổi tiếng nhiều năm qua, em muốn không biết cũng khó.”
Châu Dị: "..."
Khương Nghênh cười nói:
"Anh nghĩ em là con ngốc à?”
Ánh mắt Châu Dị hơi tối lại:
“Nghe lời đồn và chính tai nghe được là hai cảm giác khác nhau.”
Nhìn thấy người đàn ông luôn có khí thế cao ngất trong giới kinh doanh lại thận trọng như vậy trước mặt mình, Khương Nghênh cảm thấy vừa đau khổ vừa dâng trào một tia vui mừng từ trong sâu thẳm trái tim.
Không ai không thích được người khác yêu và thương.
Khương Nghênh cũng không ngoại lệ.
Khương Nghênh không giỏi nở nụ cười an ủi nên chỉ có thể cố gắng cong môi:
"Châu Dị, em chưa bao giờ quan tâm về chuyện mà anh đang lo lắng.”
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:
"Thật sao?"
Khương Nghênh nhận thấy bàn tay Châu Dị đang cầm mảnh vỡ có dấu hiệu thả lỏng, đầu ngón tay cô tiến vào, gỡ lấy mảnh vỡ ra khỏi lòng bàn tay anh, trả lời đầy khẳng định:
"Thật."
Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy, ném mảnh vỡ trong tay vào thùng rác.
Châu Dị nhìn động tác của Khương Nghênh, muộn màng lấy điếu thuốc đang cháy trên khóe miệng ra rồi dập tắt.
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, lo lắng anh lại tiếp tục suy nghĩ lung tung nên cô đổi đề tài:
"Anh ăn trưa chưa?"
Châu Dị:
"Anh chưa."
Khương Nghênh mím môi, đưa tay cho anh:
“Đứng dậy ăn đi.”
Châu Dị ngước mắt lên, đưa tay nắm lấy tay Khương Nghênh, nương theo sức của cô đứng lên.
Ngay khi Châu Dị đứng lên, bàn tay đang nắm tay Khương Nghênh chợt kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô:
"Vợ."
Giọng nói Châu Dị trầm thấp, trong giọng điệu có chút tủi thân.
Khương Nghênh nói:
"Những người già ở tổng tập đoàn không phải là những người tử tế, anh chậm rãi thôi.”
Châu Dị trầm giọng nói:
"Em có thể hôn anh không?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong liền buông cổ tay Khương Nghênh, cúi đầu, nghiêng tới hôn lên khóe môi Khương Nghênh: "Vợ."
Khương Nghênh cũng không né tránh cũng không chủ động, nhìn thấy Châu Dị tới gần, trong mắt hiện lên nụ cười:
"Châu Dị, anh sợ điều gì chứ?”
Châu Dị hôn rồi lại hôn môi Khương Nghênh, khàn giọng nói:
"Anh sợ em chê anh.”
Khương Nghênh im lặng sau khi nghe những lời của Châu Dị.
Một lúc lâu sau, Khương Nghênh nhếch môi nói:
"Châu Dị."
Châu Dị: "Hả?"
Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:
"Anh luôn nói rằng cả người anh chỉ toàn bóng đêm, nhưng em lại nhìn thấy ánh sáng ở anh đấy.”
Châu Dị nghe được lời này, sửng sốt, choáng váng.
Khương Nghênh kiễng chân hôn lên khóe môi Châu Dị:
"Anh hãy chờ em, chờ em chữa khỏi bệnh, em sẽ yêu đương hẹn hò ra trò với anh.”
Châu Dị cụp mắt, nhìn chằm chằm Khương Nghênh, khóe mắt đỏ lên.
Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, Khương Nghênh băng bó vết thương cho Châu Dị.
Châu Dị đứng trên mặt đất, Khương Nghênh được anh bế lên ngồi trên bàn làm việc.
Khương Nghênh trầm giọng nói:
“Nếu bây giờ trợ lý Trần đi vào, nhìn thấy em như thế này…”
Châu Dị để Khương Nghênh nghịch ngợm bàn tay bị thương của mình, tay còn lại đặt lên eo Khương Nghênh, cười nửa miệng:
“Nếu Trần Triết dám vào, anh sẽ giết cậu ta.”
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Bên anh chỉ toàn ngọa hổ tàng long."
Châu Dị:
“Nuôi binh nghìn ngày, dụng binh thì chỉ nhất thời.”
Khương Nghênh mỉm cười, cúi đầu tập trung băng bó cho Châu Dị.
Sau những lần cãi vã như vậy, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn thay vì xa cách.
Khương Nghênh băng bó xong cho Châu Dị, đang định xuống đất thì bị Châu Dị chặn lại.
Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn anh:
"Sao vậy?"
Châu Dị cười nửa miệng, đưa tay mở ngăn kéo bên cạnh, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn.
Khương Nghênh khựng lại, thấy Châu Dị lấy ra một chiếc nhẫn nữ, đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô.
Khương Nghênh co đầu ngón tay, một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong tim.
Châu Dị cúi đầu áp vào trán cô, giọng nói đầy lôi cuốn:
“Chiếc nhẫn là do anh tự thiết kế, anh biết em không thích công khai nên anh đã thiết kế viên kim cương bên trong.”
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh mím môi im lặng, sau đó nói:
"Sáng nay anh đã sai người khắc chữ “A Dị” lên chiếc nhẫn của em."
Khương Nghênh:
“Của anh đâu?”
Châu Dị nhặt một chiếc nhẫn nam khác đưa cho Khương Nghênh, chỉ vào trong vòng tròn:
"Cục cưng Nghênh Nghênh."