Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 244




Khi Khương Nghênh từ phòng tắm đi ra, Châu Dị đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.

Căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc lá và rõ ràng là anh hút không dưới một điếu.

Để xua tan mùi khói, anh mở hé cửa sổ, một luồng khí lạnh từ bên ngoài tràn vào.

Khương Nghênh vừa mới tắm xong, người ướt đẫm, không khỏi run rẩy khi gió thổi vào.

"Châu Dị."

Khương Nghênh cau mày nói.

Châu Dị “ừ” trong miệng, điếu thuốc kẹp giữa đôi môi mỏng di chuyển lên xuống khi nói.

Ngay sau đó, anh dập điếu thuốc và đóng cửa sổ lại.

Khương Nghênh còn chưa kịp nói gì, Châu Dị đã xoay người đi đến bên cạnh cô, sau đó đưa tay cởi dây buộc áo ngủ của mình, mở rộng áo ngủ quấn cả người cô vào trong đó.

Khương Nghênh sửng sốt một chút, Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô:

"Em còn lạnh không?"

Khương Nghênh ngẩng đầu hỏi:

"Anh không vui?"

Châu Dị cười nhỏ:

"Lộ vậy à?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Mùi khói thuốc quá nồng."

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, ánh mắt hiện lên nét đau khổ:

"Em sặc sao?"

Khương Nghênh nói:

"Không sặc đâu."

Nói xong, Khương Nghênh lại nói:

"Châu Dị, anh rất không bình thường.”

Giao tiếp với người thông minh có cả lợi và hại.

Lợi  là bạn không cần phải giải thích chi tiết mọi thứ, chỉ cần nói đúng trọng tâm là mọi người sẽ hiểu ngay.

Hại là khi bạn muốn giấu bí mật gì đó, trừ khi đối phương không muốn biết chứ nếu muốn thì bạn không thể nào giấu được.

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trầm mặc, nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lát, một lúc sau mới trầm giọng hỏi:

“Vợ, có phải là em bắt đầu hơi thích anh rồi không?”

Khương Nghênh có chút giật mình:

"Sao tự dưng anh hỏi chuyện này?"

Châu Dị ôm cô chặt hơn, tựa cằm lên vai cô, hạ giọng nói nhỏ:

“Em giấu kỹ thật.”

Khương Nghênh: "..."

Cuối cùng Châu Dị cũng không nói gì, đứng ôm Khương Nghênh một lúc, cho đến khi nhiệt độ trong phòng ấm lên, anh mới buông tay ra, cúi đầu hôn lên khóe môi cô:

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi súc miệng."

Châu Dị nói xong liền sải bước đi về phía phòng tắm.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị rời đi, đứng đó một lúc rồi đi đến bên giường ngồi xuống.

Vừa lau tóc, cô vừa nghĩ đến lời Châu Dị vừa nói, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô đưa tay với lấy điện thoại.

Quả nhiên!

Tin nhắn hiện lên trên màn hình đã giải thích cho nghi ngờ của Khương Nghênh.

Chắc chắn là Châu Dị đã nhìn thấy tin nhắn Vu Chính gửi cho cô.

Thông minh như Châu Dị, có lẽ anh đã đoán được sự thay đổi trong tình cảm của cô dành cho anh.

Lần trước tại phòng khám Vu Chính, cả hai đã thống nhất ngày mai sẽ bắt đầu điều trị, Vu Chính chỉ gửi tin nhắn vì anh lo cô sẽ quên thời gian.

Thật trùng hợp, Châu Dị phát hiện ra.

Khương Nghênh mở hộp thoại với Vu Chính và trả lời đơn giản: Được rồi, cảm ơn bác sĩ Vu.

Gửi tin nhắn xong, Khương Nghênh đặt điện thoại lại lên bàn đầu giường, đưa tay day day chân mày, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Châu Dị đang tắm, bỗng nhiên có một luồng gió mát từ phía sau truyền đến.

Châu Dị dừng lại, một tay chống lên bức tường lát gạch trước mặt, tay kia lau vết nước trên mặt, thái độ thản nhiên:

"Vợ?"

Hai má Khương Nghênh đỏ bừng, cô dùng tay trái đóng cửa phòng tắm lại, đi tới phía sau Châu Dị:

"Anh nhìn thấy tin nhắn bác sĩ tâm thần gửi cho em rồi phải không?"

Châu Dị không quay đầu lại, lòng chợt thắt lại, nước tiếp tục từ vòi phun trên đầu chảy ra:

"Ừ."

Ánh mắt Khương Nghênh dừng lại trên bả vai Châu Dị, cô lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

"Châu Dị, anh đừng suy nghĩ nhiều, cứ như những gì anh đã nói với em trước đây, việc anh phải lòng em suốt mười một năm qua không liên quan gì đến em. Em cũng nghĩ giống anh vậy, việc trải qua liệu pháp tâm lý và đối mặt với căn bệnh tâm thần của mình là việc của riêng em, không liên quan gì đến anh."

Khương Nghênh nói xong, im lặng vài giây, mới nói thêm:

"Anh đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào."

Khương Nghênh nói xong, bầu không khí trong phòng tắm vẫn ngột ngạt một lúc, bàn tay đặt trên tường gạch của Châu Dị siết chặt lại, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

"Khương Nghênh."

Châu Dị cất giọng nói, phá vỡ không khí tĩnh lặng.

Khương Nghênh mím môi đáp: "Ừ."

Giọng nói Châu Dị bình thản, xen lẫn tiếng nước bắn tung tóe:

"Quá trình trị liệu có đau đớn không em?"

Khương Nghênh nhìn thấy bả vai Châu Dị run lên, nhìn kỹ mới phát hiện toàn thân anh đều đang run rẩy.

Khương Nghênh chưa bao giờ nhìn thấy Châu Dị như thế này, anh không còn phong thái tùy tiện phong  lưu, cũng không còn kiểu mưu lược như trước nữa, trông anh rất yếu đuối.

Lẽ nào vì xót xa cho cô?

Khương Nghênh hít sâu một hơi, nói:

"Không đâu."

Giọng Châu Dị trở nên khàn khàn:

“Em nói dối anh.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị:

"Nếu không đau đớn, sao mấy năm nay em không chữa trị?"

Khương Nghênh nghẹn ngào, mấy giây sau, cô giả vờ bình thản và nói:

“Trước đây em thấy không cần thiết.”

Đôi mắt Châu Dị đỏ hoe, anh quay lưng lại với Khương Nghênh:

“Trong thời gian trị liệu, anh có thể ở bên em được không?”

Khương Nghênh nhìn tấm lưng căng thẳng đến căng cứng của Châu Dị, cô mím chặt môi, cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô tiến về phía trước hai bước, đi theo phía sau Châu Dị.

"Châu Dị, anh quay lại nhìn em đi."

Nghe giọng nói của Khương Nghênh ở gần mình như vậy, Châu Dị chợt giật mình, khi anh quay người lại, giây tiếp theo, Khương Nghênh kiễng chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Nụ hôn của Khương Nghênh rất dịu dàng, thấy Châu Dị cúi đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

"Châu Dị, có phải là anh cố tình làm cho em thấy thương anh không?”