Câu hỏi vừa ra khỏi cửa miệng, Khương Nghênh hối hận ngay lập tức.
Khí huyết dâng lên, không chỉ sắc mặt đỏ bừng mà trí não cô cũng hỗn loạn, ong ong, suy nghĩ thật lâu không thể quay trở lại bình thường.
Đúng là không phải ai cũng giỏi thốt lên những lời tán tỉnh.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị ở đầu bên kia điện thoại dừng lại, sau đó hạ thấp giọng nói, nói với giọng mê hoặc:
"Ngọt chứ! Bà Châu có muốn thử không?”
Khương Nghênh mím môi không trả lời.
Không nghe thấy Khương Nghênh nói gì, Châu Dị cười trìu mến:
“Bại trận rồi à?”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị trầm giọng dỗ dành:
"Vợ, thật ra anh đã bị em tán đổ rồi."
Khương Nghênh hít sâu:
"Em còn có một số việc phải giải quyết, em cúp máy trước."
Sau khi cúp máy với Châu Dị, Khương Nghênh thu hai tay lại, nắm chặt dưới gầm bàn, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Chờ Khương Nghênh bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, Kiều Nam đang ở đối diện bàn làm việc nhếch môi:
"Trưởng phòng Khương, chị và Sếp Châu ngọt ghê.”
Khương Nghênh nhìn cô nói:
“Ai bảo cô đu couple thật làm gì!”
Kiều Nam hưng phấn nói:
“Giờ em cảm thấy cả người mình ngọt liệm luôn.”
Khương Nghênh không hề đổi sắc mặt:
"Không sao, tôi sẽ giảm độ ngọt cho cô, do biểu hiện vừa rồi, giờ cô đến phòng tài vụ đóng phạt 100 đồng đi.”
Nụ cười trên môi Kiều Nam cứng đơ, khóc không ra nước mắt.
Kiều Nam nhún vai rời khỏi văn phòng Khương Nghênh ngay sau đó, Khương Nghênh đứng dậy và đi đến phòng CEO của Châu Dị.
Do thông báo chính thức chuyện giữa cô và Châu Dị nên trên đường đi cô thu hút không ít sự chú ý.
Khi đến phòng Châu Dị, Khương Nghênh đưa tay gõ cửa.
Sau vài tiếng gõ, từ bên trong vang lên:
“Vào đi".
Khương Nghênh nghe vậy bèn đẩy cửa vào, những quản lý cấp cao đang báo cáo công việc với Châu Dị trong văn phòng đều đưa mắt nhìn.
Khi thấy người đến là Khương Nghênh thì họ hiểu ra ngay.
"Sếp Châu, tôi cảm thấy kế hoạch này chưa đủ hoàn hảo, tôi sẽ quay về làm lại."
"Anh Châu, tôi thấy kế hoạch tôi làm chưa tốt lắm.”
Nghe những người này nói vậy, Châu Dị lấy điếu thuốc cắn vào, cười nửa miệng:
“Rốt cuộc là các anh lo lắng làm trì hoãn cuộc nói chuyện giữa tôi và vợ tôi hay là bản kế hoạch của các anh có vấn đề thật?”
Các quản lý: Lẽ nào anh không rõ những gì chúng tôi trình nộp có vấn đề hay không?
Châu Dị nói xong, cười giễu cợt, hất cằm nhìn các vị lãnh đạo cấp cao:
“Đi đi.”
Một số quản lý cấp cao quay người và rời đi nhanh chóng như gió thổi.
Khi họ bước đến chỗ Khương Nghênh, một số họ đã chậm lại để chào hỏi.
"Chúc mừng trưởng phòng Khương."
"Chúc mừng cô!"
Khương Nghênh cười nói:
"Cảm ơn."
Sau khi mọi người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh, Châu Dị cười nhỏ nói:
"Bà Châu đến xin kẹo à?"
Khương Nghênh bước đến, không trả lời mà chuyển chủ đề:
"Chuyện của Thường Bác thế nào rồi?"
Nụ cười trên môi Châu Dị càng sâu hơn, anh đứng dậy đi đến trước mặt Khương Nghênh, mở một viên kẹo trước mặt cô, nhét vào miệng, cúi đầu hỏi với giọng dụ dỗ:
"Ngọt đấy, em muốn không?"
Khương Nghênh nói:
"Em không."
Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Em chắc chắn chứ?"
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Chắc."
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị lại cúi đầu, kề sát vào môi cô xoa xoa, kiên nhẫn dỗ dành cô:
"Thử đi, rất ngọt."
Khương Nghênh bình thản nhìn Châu Dị:
“Em không thích đồ ngọt.”
Châu Dị cười trêu chọc:
"Thật không? Nhưng anh ngọt ngào như vậy, sao em còn thích anh?"
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh sửng sốt, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì đôi môi mỏng của Châu Dị đột nhiên ép sát vào môi cô, khoảnh khắc môi lưỡi hòa quyện, vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Châu Dị đặt tay lên gáy Khương Nghênh, cười phóng túng:
“Ngọt không?”
Khương Nghênh mím chặt môi, không trả lời.
Châu Dị chừng mực dừng lại, mỉm cười, buông cô ra, đứng thẳng người và trở lại chủ đề:
"Việc của Thường Bác đã được giải quyết, đạo diễn cùng nam nữ chính trong đoàn đều đích thân đứng lên thanh minh, chứng minh cậu ấy trong sạch.”
Khương Nghênh nói:
"Bọn họ đúng là rất thức thời."
Châu Dị cười khẩy nói:
"Thức thời là trang tuấn kiệt.”
Chuyện của Thường Bác đã lên men từ lâu, nếu những người này thật sự muốn giúp anh làm sáng tỏ sự việc thì sao phải đợi đến lúc này?!
Chỉ là bởi vì Châu Dị chính thức công bố quan hệ với Khương Nghênh, mọi người đều biết Khương Nghênh và Thường Bác là bạn bè, nên mới đứng lên để đổi lấy ân tình.
Trong giới này thì những người là phó đạo diễn đầy ra đó.
Nhưng nhà tài trợ, đại gia tài trợ thì chẳng có bao nhiêu.
Thật trùng hợp là thân phận của Châu Dị lại là đại gia tài trợ, là chủ đầu tư.
Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh đang trầm mặc, hai tay đút trong túi, cười nói:
"Hay là em hỏi Thường Bác có muốn đến Châu Thị Media phát triển không?"
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Anh không ghen sao?"
Châu Dị nghi hoặc nói:
“Lẽ nào cả chút tự tin này mà anh cũng không có sao?”
Khương Nghênh nói:
"Khó nói lắm."
Ánh mắt hai người gặp nhau, Châu Dị cười khúc khích, đưa tay vân vê vành tai Khương Nghênh, trầm giọng nói:
"Bà Châu, hiện tại tôi rất tự tin, lúc không có danh phận mà tôi còn không sợ, huống chi giờ tôi đã có danh phận rõ ràng rồi, tôi còn sợ gì nữa?”
Châu Dị nói xong, dừng lại một chút, nhìn vành tai đỏ bừng của Khương Nghênh, cười và nói tiếp:
“Anh đang đợi ngày em tự mình nói yêu anh.”