Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 222




Tần Sở nói xong, ánh mắt Châu Dị lập tức trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.

Vài giây sau, anh hạ giọng nói:

"Giữ Phùng Hồng Hiên lại cho tôi.”

Tần Sở trả lời:

"Yên tâm, anh ta không đưa người đi được đâu, chỉ là tôi không muốn đối đầu chính diện với anh ta mà thôi.”

Sau khi cúp điện thoại với Tần Sở, Châu Dị nghịch nghịch di động, sau đó đứng lên nói:

"Ông Tần gọi cho tôi có việc, mọi người ăn trước đi, xong việc tôi sẽ quay lại."

Châu Dị nói xong bèn cầm chiếc áo vest sau lưng ghế khoác lên cánh tay.

Khương Nghênh nói:

"Em đi với anh.”

Châu Dị nghe vậy sửng sốt một chút, môi mỏng mỉm cười:

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, em cứ yên tâm ở lại ăn cơm."

Khương Nghênh không bận tâm lời Châu Dị, cô quay đầu nhìn Khúc Tích:

"Đến nhà thì gọi cho tôi."

Khúc Tích giật mình, liếc nhìn Bùi Nghiêu ngồi đối diện, cô thực sự không muốn nhưng đành phải thỏa hiệp:

"Được rồi, hai người đi cẩn thận."

Khương Nghênh “ừ”, rồi đứng lên đi về phía Châu Dị.

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trìu mến và bất lực:

“Em có thể nghe lời được không?”

Vì Bùi Nghiêu và Khúc Tích vẫn còn ở đây nên Khương Nghênh chỉ mím môi mà không trả lời.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Khương Nghênh, chợt mỉm cười thỏa hiệp:

"Được rồi, đi thôi!"

Từ trong phòng đi ra, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

"Châu Diên phát hiện ra Phùng Hồng Hiên ở chỗ Tần Sở?"

Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."

Khương Nghênh:

"Anh định xử lý thế nào?"

Châu Dị cười khẩy nói:

"Anh chưa nghĩ ra, em có đề nghị gì hay ho không?"

Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Anh đã chuẩn bị hoàn toàn cạch mặt anh ấy chưa?”

Châu Dị giọng bỡn cợt nhưng vẫn trả lời thật lòng:

"Vẫn chưa, vẫn chưa chơi đủ."

Khương Nghênh gật đầu:

"Vậy thì đừng đối đầu nữa."

Nghe đề nghị của Khương Nghênh, Châu Dị cười càng ý nhị hơn:

"Nghe lời em vậy."

Nghe vậy, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, vạch trần anh không hề kiêng dè:

"Không phải anh nghe lời em, mà anh đã có kế hoạch như vậy từ lâu rồi.”

Châu Dị dáng vẻ đầy nghiêm túc nói:

“Cái này gọi là vợ chồng ăn ý.”

Châu Dị nói xong, cúi đầu nhìn Khương Nghênh, cười nói:

"Nếu có một ngày chúng ta bất đồng ý kiến, anh chắc chắn sẽ ưu tiên cân nhắc đề nghị của em.”

Khương Nghênh thôi không nhìn anh nữa và không đáp lại lời anh.

Một giờ sau, hai người lái xe đến biệt thự Tần Sở.

Xe vừa dừng lại, một vệ sĩ đã bước đến giúp mở cửa.

Châu Dị cùng Khương Nghênh xuống xe, vệ sĩ đứng cạnh Châu Dị hạ giọng nói nhỏ:

"Sếp Châu, hắn ở bên trong."

Châu Dị cười với vẻ khinh thường:

"Có bao nhiêu người?"

Vệ sĩ: "Hai người."

Châu Dị nhướng mày:

"Trừ Châu Diên còn có ai nữa?"

Vệ sĩ đáp lời:

"Quản gia nhà họ Châu, Lý Thuận Đức."

Châu Dị cười khẩy:

"Phùng Hồng Hiên bị nhốt ở đâu?"

Bảo vệ:

"Tầng hầm sân sau."

Châu Dị đang nói chuyện với vệ sĩ, Khương Nghênh lặng lẽ đứng ở một bên.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nhẹ giọng hỏi:

"Anh định ra sau vườn sao? Nếu anh đi, em sẽ giúp anh đối phó Châu Diên.”

Châu Dị cụp mắt xuống, đưa tay nắm lấy tay Khương Nghênh, ngón tay đan vào nhau:

"Em hiểu anh đến vậy à?”

Khương Nghênh không giằng tay, dịu dàng nói:

“Anh có thể trì hoãn nhiều nhất là một giờ.”

Châu Dị điều chỉnh lại tư thế, đứng đối diện với Khương Nghênh, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói:

"Đừng căng thẳng, Lý Thuận Đức là người của chúng ta."

Khương Nghênh ngước mắt lên, vẻ mặt không hề thay đổi:

“Em đã đoán trước được rồi.”

Châu Dị cười cười:

"Vợ, em thông minh đến mức ở trong tâm khảm anh luôn rồi."

Khương Nghênh nói:

"Sau này anh có thể đổi tên thành Châu Khoác Lác.”

Châu Dị nói:

"Anh nghĩ Châu Ngọt Ngào hoặc là Châu Mật Ngọt đều không tồi!”

Khương Nghênh thực sự ngưỡng mộ sự bình thản vững chải nơi Châu Dị, dù trong tình huống nào cũng điềm tĩnh.

Vài phút sau, hai người lần lượt vào tầng hầm dưới vườn sau, một bảo vệ đưa hai người vào phòng khách.

Trong phòng khách, Tần Sở và Châu Diên ngồi đối diện nhau.

Tần Sở pha trà cho Châu Diên với vẻ mặt vô cảm.

Châu Diên ngồi thẳng, nhìn có vẻ thờ ơ nhưng thực ra lòng bàn tay và đầu gối anh đang phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Tần Sở cư xử rất lịch sự, nhưng Châu Diên biết rõ Tần Sở là người thế nào.

Tần Sở đẩy cốc trà đã pha đến trước mặt Châu Diên, nói:

"Mời sếp Châu.”

Châu Diên nhận lấy, rất cảnh giác, không dám uống, cười dịu dàng đáp lại:

"Luật sư Tần đừng làm khó tôi, phía ông tôi còn đang chờ tôi báo cáo, anh cho tôi biết đi, có phải Phùng Hồng Hiên đang ở đây không?”

Tần Sở mỉm cười với cái cười chỉ nhếch môi:

“Tôi nói anh ta không có ở đây, sếp Châu có tin không?”

Châu Diên nói:

“Nhưng có người đã tận mắt nhìn thấy luật sư Tần đưa người về nhà.”

Tần Sở cười hờ hững, bê tách trà lên nhấp một ngụm:

"Ồ? Ai nhìn thấy? Anh Châu có thể cho tôi biết được không?"

Tần Sở nói xong, Châu Diên nghẹn giọng.

Hai người lâm vào bế tắc, vệ sĩ dẫn Khương Nghênh vào nói:

"Anh Tần, mợ Châu tìm anh."