Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 211




Sắc trời đen như mực, xe của Châu Dị đỗ ở một nơi kín đáo bên ngoài đồn cảnh sát.

Khi Châu Dị cất giọng, yết hầu chuyển động lên xuống, bàn tay nóng bỏng đặt trên eo Khương Nghênh siết chặt, vừa nói xong ngậm lấy vành tai Khương Nghênh bắt đầu trêu ghẹo khêu gợi một cách hờ hững.

Thân thể Khương Nghênh run lên, bàn tay đặt trên vai anh siết chặt:

"Châu Dị."

Châu Dị nói trong miệng: "Hả?"

Khương Nghênh:

“Trần Triết và Cận Bạch đi đâu rồi?”

Châu Dị cười trong miệng:

“Anh bảo bọn họ gọi taxi đi rồi.”

Châu Dị nói xong bèn buông vành tai Khương Nghên, giọng đùa bỡn:

"Em sợ hai người đó nhìn thấy?"

Khương Nghênh mím môi, móng tay cắm vào cổ áo Châu Dị:

“Em không có sở thích phát sóng trực tiếp.”

Châu Dị trêu chọc:

"Cho dù em có thì anh cũng không cho phép."

Rõ ràng hai người trước đây chẳng hề có kinh nghiệm, nhưng Khương Nghênh luôn cảm thấy dường như Châu Dị đã từng thân chinh bách chiến.

Trong lúc cô đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, Khương Nghênh chợt nhớ đến lời Châu Dị đã nói với cô trước đây: Em cho rằng không cần thầy dạy cũng tự giỏi, nhưng thực ra là anh đã thực hành hàng trăm lần trong mơ.

Cổ Khương Nghênh đỏ bừng, cô hơi ngẩng đầu lên thì Châu Dị dùng đầu lưỡi khéo léo cuộn chiếc cúc trên cổ áo của cô lại rồi cởi cúc.

Bầu không khí tĩnh lặng trong xe.

Khương Nghênh nghe thấy tiếng loạt xoạt thì nhắm chặt mắt, không dám mở ra.

Châu Dị dỗ ngọt bên tai cô:

“Nghênh Nghênh, yêu đương với anh đi, được không?”

Khương Nghênh vẫn kiên nhẫn kiềm chế.

Châu Dị thuận thế dụ dỗ:

"Ngoan, thử một lần, cho dù cuối cùng em bỏ anh cũng được.”

Hơn một giờ sau, đôi giày cao gót trên chân Khương Nghênh lắc lư, ngón chân cong vào lại duỗi ra, cả người nằm trên vai Châu Dị, trông rất quyến rũ.

Châu Dị nhéo sau gáy cô xoa xoa, cất giọng:

"Em thoải mái không?"

Khương Nghênh vừa mệt, vừa nhũn như bún: "Ừ."

Châu Dị cười hắc hắc nói:

"Khen anh đi!"

Khương Nghênh nói:

“Nếu mà treo biển cung cấp dịch vụ thì ít nhất là 30 nghìn.”

Châu Dị hơi nhướng mày nói:

"Ừ, không tệ. Anh nhớ là em có nói sẽ trả anh 10.000."

Châu Dị ôm Khương Nghênh thân mật nói chuyện, khi đang nói thì điện thoại di động ở một bên vang lên.

Khương Nghênh nghe thấy tiếng động liền cựa quậy, muốn đứng dậy, Châu Dị đưa tay ra sau gáy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Nằm xuống nghỉ ngơi một lát, không sao đâu."

Châu Dị nói xong, với tay lấy chiếc điện thoại, ấn nút trả lời.

Cuộc gọi là từ Tần Sở.

Đầu bên kia điện thoại có tiếng động gì đó, như thể có người bị bắt, tiếng đánh đập, tiếng kêu cứu, rất ồn ào.

Châu Dị cười hắc hắc nói:

"Ông Tần."

Tần Sở giọng nghiêm túc:

"Lính dưới ông có kẻ phản bội, tôi đang thanh lý môn hộ cho ông.”

Châu Dị “ồ” với giọng không chút kinh ngạc:

"Dọn dẹp đi!"

Tần Sở nói:

“Sao ông không hỏi tôi là ai?”

Châu Dị cười tinh nghịch:

“Sáng mai họp, thiếu ai thì chính là người đó.”

Tần Sở bực đến bật cười trước thái độ của Châu Dị:

“Ông đúng là không sợ người ta đâm sau lưng mình.”

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh yên bình trong lòng mình, cười nửa miệng:

"Sao không sợ? Đâm vào nơi khác cũng không sao, nhưng nếu lỡ đâm vào thận của tôi thì sao?”

Tần Sở trêu chọc:

“Cũng phải, dù sao tình yêu hiện giờ của ông đều dựa vào quả thận mà.”

Châu Dị:

"Tôi khuyên ông yêu đương sớm đi. Chứ để vài năm nữa, già ngắc rồi tốt yêu đi. Mấy năm nữa ngươi sẽ thành một ông già, đi tiểu cũng phải đi ngồi.”

Tần Sở bình thản nói:

"Không có hứng thú."

Châu Dị vạch trần anh:

"Ông không có hứng thú? Hay là người khác không có hứng thú với ông?"

Tần Sở im lặng, một lúc sau mới nói:

“Hắn tàn phế rồi, tôi sẽ đưa về nhà cho ông.”

Tần Sở nói xong bèn cúp máy, không đợi Châu Dị trả lời.

Châu Dị: "..."

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Châu Dị ném điện thoại, nhíu mày:

“Khinh suất quá.”

Giết mười tên địch thì mình cũng chết hết chín quân rồi.

Tần Sở đã giữ lời hứa, lúc Châu Dị đưa Khương Nghênh về Thủy Thiên Hoa Phủ, Tần Sở đã sai người đưa kẻ tàn phế đến.

Đối phương nằm trên sàn phòng khách, người đầy máu, sống dở chết dở, có hai vệ sĩ mặc đồ đen, chị Trương đứng sang một bên run rẩy nhìn không dám thở.

Nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh đi vào, chị Trương dường như thấy được cứu tinh, vội vàng bước tới.

"Cậu Châu, mợ, cuối cùng hai người đã về.”

Chị Trương nói xong liền nháy mắt với Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị theo ánh mắt của chị Trương liếc nhìn phòng khách, sau đó nghiêng người đứng trước mặt Khương Nghênh:

“Em về luôn phòng ngủ đi.”

Khương Nghênh vừa vào cửa nhìn thấy một vũng máu trên sàn, vẻ mặt không thay đổi nói:

"Em không yếu đuối như vậy."

Khương Nghênh nói xong liền đưa tay đẩy Châu Dị ra, thoải mái bước đến phòng khách, vừa đi vừa nói:

"Dì Trương, có gì ăn không? Tôi hơi đói."

Thấy Khương Nghênh bình tĩnh như vậy, chị Trương cũng không thể nào thể hiện sự sợ hãi của mình được bèn đi theo sau trả lời:

"Tôi có nấu canh cá, mùi vị rất tươi."

Khương Nghênh:

“Được, giúp tôi múc một bát.”

Khương Nghênh nói xong, đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, liếc nhìn người đang thở thoi thóp nằm trên mặt đất, cô nhận ra người này chính là Giám đốc Tài chính của Châu Thị Media.

"Trưởng… trưởng phòng Khương."

Đầu của đối phương bị đánh như bầu máu, hai mắt đầy máu, hắn khó có thể nhìn rõ người ngồi trên ghế sô pha là Khương Nghênh trong điều kiện khó khăn như vậy.

Khương Nghênh quay đi, không trả lời, cô ngước mắt lên nhìn Châu Dị đang đeo cà vạt đi ngang qua, nói giọng nhẹ nhàng:

"Phùng Hồng Hiên."

Châu Dị: "Còn sống à?"

Khương Nghênh: “Vẫn còn thở.”