Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 205




Nghe Cận Bạch nói, Khương Nghênh khẽ cau mày.

Ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

"Có thể xác nhận địa chỉ cụ thể không?"

Cận Bạch:

"Không thể nào xác nhận. Chỉ có thể xác nhận là người này đã được đưa đến Vân Nam, còn làng dân tộc thiểu số nào, quận nào, thành phố nào thì thời gian có hạn, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể điều tra ra."

Sẽ mất ba ngày để tìm ra địa chỉ cụ thể.

Sau đó đưa người từ nơi đó trở về.

Cho dù không có chướng ngại vật trên đường đi thì cũng phải mất gần một tuần.

Có quá nhiều biến động trong một tuần và không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có những sai sót khác xảy ra trong thời gian chờ đợi.

Khoan nói đến sự việc sẽ diễn tiến như thế nào, nếu như Cố Minh phát hiện ra rồi chọn bỏ chạy, vậy lúc đó sự thật còn có ý nghĩa gì nữa?

Kẻ xấu không nhận được sự trừng phạt xứng đáng, còn sự thật thì bị phơi bày trước công chúng?

Không cần phải làm vậy.

Cận Bạch nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng, cười vui vẻ:

"Chị, phương pháp bình thường không được, thì cũng có thể nghĩ đến những cách bàng môn tả đạo.”

Khương Nghênh khựng lại, rồi chợt cười nói:

"Vậy cậu phải giúp tôi."

Cận Bạch nghe thấy vậy chợt rùng mình, một linh cảm xấu đột nhiên trỗi dậy.

Khương Nghênh và Cận Bạch gặp nhau một giờ sau đó.

Ngay khi hai người gặp nhau, Khương Nghênh dúi cho Cận Bạch một chiếc túi hàng.

Cận Bạch ngồi ở ghế phụ nhìn vật được nhét vào trong ngực, nghi hoặc vài giây, rồi hỏi với giọng hoài nghi:

"Chị Khương Nghênh, cái gì đây?"

Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:

"Quần áo."

Cận Bạch càng thêm bối rối: "Hả?"

Khương Nghênh quay đầu cười với Cận Bạch:

“Quần áo đẹp.”

Cận Bạch: "..."

Cận Bạch biết Khương Nghênh khá lâu, cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy cô cười, nhưng phải nói rằng đây là lần đầu tiên thấy cô cười với nhiều hàm ý như vậy.

Khiến anh liên tưởng đến Châu Dị.

Khi Châu Dị cười dường như luôn khiến người ta có cảm giác như vậy.

Quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Cận Bạch và Khương Nghênh nhìn nhau một lúc, anh nhìn xuống túi quần uần áo với ánh mắt bất an. Sau khi nhìn thấy kiểu dáng quyến rũ, Cận Bạch nở nụ cười:

"Chị Khương Nghênh, chị có chắc là chị nghiêm túc không?"

Khương Nghênh nhẹ nhàng dựa vào ghế, ngón tay trắng nõn gõ gõ trên vô lăng:

"Hy sinh bản thân vì người khác là một việc đại nghĩa."

Cận Bạch cười khan, kéo khóa áo khoác đến tận cổ áo:

“Haha, chị Khương Nghênh, chúng ta quen nhau không phải mới một hai ngày, chị cũng biết là em không có ý thức đó.”

Khương Nghênh: “Cậu có.”

Cận Bạch:

“Không, em không có.”

Đôi môi đỏ Khương Nghênh cong lên:

"Thù lao gấp ba lần."

Cận Bạch hít một hơi thật sâu, lấy ra bộ quần áo nam gợi cảm trong túi hàng, lắc lắc, thề thốt như vẻ mặt lẫm liệt:

"Vẫn là chị Khương Nghênh hiểu em, ưu điểm lớn nhất của em chính là vui vẻ giúp người. Tục ngữ nói đúng lắm, mình không vào địa ngục thì ai vào? chị biết ưu điểm lớn nhất của tôi là sẵn sàng giúp đỡ người khác, tục ngữ nói hay lắm, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục? Chúng sanh độ sạch mới chứng Bồ Đề.”

Khương Nghênh không huyên thuyên với Cận Bạch, cô quay lại chủ đề:

“Tôi đã tìm hiểu rồi, dạo này Cố Minh đang quay phim ở Bắc Thành, ở khách sạn Vinh Đạt. Có thói quen uống rượu vang đỏ trước khi đi ngủ, tôi cũng đã nhờ vả bên khách sạn, đến lúc đó cậu giả vờ làm nhân viên phục vụ.”

Cận Bạch không thể nào chấp nhận chiếc áo sơ mi dành cho trai trẻ mà mình đang cầm, xoay đầu sang nhìn Khương Nghênh:

“Chị, em không cần phải hy sinh bản thân thật chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cận Bạch, Khương Nghênh nhướng mày nói:

"Tùy cậu, nếu cậu có ý nghĩ ấy, tôi cũng không ngăn cản cậu."

Cận Bạch nói dứt khoát,

"Không, em không có ý nghĩ đó."

Khương Nghênh nói:

“Đến lúc đó, tôi sẽ cho người ở khách sạn bảo vệ cậu, sẽ không để cậu có chuyện.”

Cận Bạch gật đầu:

“Tối nay đi à?”

Khương Nghênh đáp lời:

"Cậu chỉ có một đêm, chuyện này không thể tiếp tục để lâu được, nếu không thì ảnh hưởng rất lớn đến Nhậm Huyên.”

Không chỉ dư luận mà còn cả tâm lý của cô.

Một khi ám ảnh tâm lý đã in sâu thì khó xóa bỏ.

Khương Nghênh nói xong, đang định chở Cận Bạch về khách sạn, điện thoại di động đặt trên bảng điều khiển trung tâm đột nhiên vang lên.

Khương Nghênh cụp mắt nhìn sang, khi nhìn thấy hai chữ "Châu Dị " hiện trên màn hình, cô do dự một chút, sau đó nhấc điện thoại lên, bấm nghe với vẻ mặt thiếu tự nhiên.

"A lô?"

Giọng nói trầm bổng dễ chịu, xen lẫn nụ cười nhàn nhạt cất lên:

“Trưởng phòng Khương, tối nay em có muốn cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến không?”