Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 202




Hành động của Cố Minh khiến Khương Nghênh hiểu được ý nghĩa của việc tự đào mồ chôn mình.

Anh Tống nói xong, Khương Nghênh không trả lời thì anh lại nói tiếp:

"Trưởng phòng Khương, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Sáng nay cái điện thoại đối ngoại của tôi bị gọi đến muốn nổ tung rồi."

Khương Nghênh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, vuốt tóc, bình thản nói:

“Đừng đôi co với anh ta, gần đây anh ta có phim mới sắp ra mắt, đôi co qua lại chính là điều anh ta muốn.”

Anh Tống:

"Dù vậy cũng không thể dung túng anh ta “hất nước bẩn” được mà? Bây giờ do anh ta đăng thư luật sư, có rất nhiều fan không biết sự thật thế nào mà bắt đầu quay sang ủng hộ anh ta.”

Khương Nghênh bình tĩnh trả lời:

"Không phải cứ ai lớn tiếng hơn thì là người đó đúng, giờ la cho lắm vào đến khi bằng chứng được trưng ra thì càng bị mất mặt nhiều hơn thôi.”

Anh Tống:

“Vậy chúng ta sẽ không nói gì nữa?”

Khương Nghênh tiếp lời:

"Lát nữa tôi sẽ qua đó, bài đăng của Cố Minh cứ để bộ phận pháp lý xử lý. Chúng ta không gửi thư luật sư, mà khởi kiện theo trình tự pháp luật luôn.”

Anh Tống nghe vậy, cảm thấy lòng nhẹ bẫng:

"Tôi hiểu rồi."

Khương Nghênh nói:

"Anh Tống, giờ anh thông báo bảo Huyên Huyên gỡ hết các ứng dụng mạng xã hội, sau đó giao tài khoản và mật khẩu các ứng dụng đó cho phòng pháp lý của công ty.”

Anh Tống không biết tại sao nên hỏi lại:

"Làm vậy là để…?”

Khương Nghênh đáp:

"Thu thập chứng cứ."

Cuối cùng anh Tống cũng chợt hiểu ra:

“Tôi hiểu rồi, không được xóa những tin nhắn riêng chửi bới Huyên Huyên đúng không?”

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tại sao phải xóa? Lẽ nào mọi người không phải chịu trách nhiệm về những bình luận của mình sao?”

Nghe Khương Nghênh nói vậy, anh Tống cười qua điện thoại:

"Cũng phải cho bọn họ biết dưa không có ngon đâu."

Khương Nghênh:

“Ăn dưa cũng được, nhưng phải lý trí.”

Cúp máy với anh Tống, Khương Nghênh chuẩn bị ra khỏi giường và tắm rửa. Nhưng cô vừa quay người lại thì một cánh tay khỏe mạnh đã vòng qua eo cô.

Khương Nghênh không quay đầu lại cũng biết cánh tay này là của ai, nói với vẻ mặt mất tự nhiên:

"Công ty có chuyện."

Giọng nói của Châu Dị vừa trầm ấm vừa dễ nghe:

“Anh ôm em một lúc thôi.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị quả nhiên nói được làm được, anh chỉ ôm cô nửa phút rồi buông ra.

Khương Nghênh đứng dậy, quay lưng về phía Châu Dị đi vào phòng tắm, cô vừa bước vào cửa thì Châu Dị cũng đứng dậy theo sát sau lưng cô.

Khương Nghênh có chút sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh.

Châu Dị cười nhỏ, bước đến trước mặt cô, đầu tiên là lấy cốc đánh răng giúp cô rót nước, sau đó lấy kem đánh răng rồi đưa cả nước và kem cho cô, anh trêu:

“Em nhìn anh làm gì? Em đi làm thì anh không cần đi làm à?”

Khương Nghênh đỏ mặt, cầm lấy, cúi đầu đánh răng.

Châu Dị thấy vậy, anh tựa vào bồn rửa, khoanh tay nhìn Khương Nghênh nói với giọng trêu chọc:

"Vợ, anh phải làm sao đây? Em đáng yêu như vậy khiến anh càng thích em hơn thì phải.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong bèn đứng thẳng người, tiến đến trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh hơi khựng lại, Châu Dị hôn lên trán cô:

"Chào buổi sáng."

Khương Nghênh hơi giật mình, cô nuốt kem đánh răng trong miệng mà không hề súc miệng:

"Bên Nhậm Huyên có việc khá gấp, em đi trước đây.”

Nhìn bóng dáng như đang trốn chạy của Khương Nghênh, Châu Dị cười nhỏ, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, cô mở tủ lấy một bộ vest, bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng xuống phòng tắm dành cho khách ở tầng dưới.

Lúc Châu Dị xuống lầu ăn sáng, Khương Nghênh đã biến mất.

Thấy tâm trạng Châu Dị khá tốt, chị Trương cười nói:

“Hồi nãy tôi thấy mợ chạy xuống mà ửng đỏ.”

Đôi môi mỏng Châu Dị mỉm cười: "Ừm."

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, cô lái xe đến nơi ở của Nhậm Huyên.

Trên đường đi, hình bóng Châu Dị thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, cô đưa tay xoa xoa chân mày, gọi cho phòng khám tâm lý.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh thở hắt ra và nói:

"Bác sĩ Vu, tôi muốn hẹn anh trong thời gian gần đây."

Vu Chính dịu dàng cười nói:

"Được rồi, có chuyện gì xảy ra à?"

Khương Nghênh:

“Tôi có thể… có thể sẽ yêu.”