Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 194




Nhìn thấy Châu Dị, những tâm tư, hình ảnh thời quá khứ trong tâm trí trợ lý Trần biến mất ngay lập tức.

Cái gì mà tình này có thể trở thành hồi ức, cái gì mà chỉ là những ngẩn ngơ khi đó...

Lúc này, trong trí não trợ lý Trần chỉ có bốn chữ: Biến mất tại chỗ.

Châu Dị dứt lời, thấy hai người ngồi trong xe đều bất động, anh hơi nhướng mày, không nói gì, cúi đầu chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên.

Thấy vậy, trợ lý Trần hoảng sợ nói: "Mợ."

Khương Nghênh đưa tay đẩy cửa xe nói:

"Lái xe cẩn thận."

Trợ lý Trần nghe vậy vội vàng quay người lại, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng:

"Ý mợ là bảo tôi lái xe đi luôn?"

Khương Nghênh:

"Hay là cậu xuống nói chuyện với Châu Dị?"

Trợ lý Trần:

"Mợ đi thong thả."

Khương Nghênh đẩy cửa bước xuống xe, trợ lý Trần rời đi nhanh như chớp.

Nhìn Khương Nghênh bước xuống xe, Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm một bên má một lúc, nói với giọng điệu lười biếng:

"Em về rồi à."

Khương Nghênh "ừ" và đi về phía Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khi đi ngang qua Châu Dị, Châu Dị đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Khương Nghênh ngước mắt lên: "?"

Đôi môi Châu Dị tựa như đang mếu:

"Em bảo Trần Triết đi sao?"

Khương Nghênh phóng khoáng thừa nhận:

"Đúng vậy."

Châu Dị:

"Anh có cho phép cậu ta rời đi không?"

Khương Nghênh vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Mà tôi cho."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị giọng đùa bỡn:

"Em như vậy có phải nên gọi là coi trời bằng vung không?"

Gương mặt Khương Nghênh không hề đổi sắc:

"Có lẽ tôi chỉ đơn giản là lớn gan mà thôi."

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, Châu Dị bước đến trước mặt Khương Nghênh, bàn tay đang nắm cổ tay cô siết chặt lại:

"Em cố ý chọc giận anh."

Khương Nghênh nheo mắt nói:

"Anh hay giận quá!"

Châu Dị nhìn vẻ mặt thờ ơ của Khương Nghênh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, cắn chặt vành tai cô rồi nói:

"Em ỷ có anh thích em thì có."

"Ỷ!"

"Anh thích em".

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không khỏi run rẩy, cũng không biết là do bị anh cắn vành tai hay là do lời nói của anh.

Châu Dị cắn nhẹ vành tai Khương Nghênh day day một hồi, mới buông ra, đứng thẳng lên rồi nắm tay cô đi vào nhà.

Khương Nghênh bước chậm hơn Châu Dị và nhìn anh, không biết tâm trạng của anh như thế nào, cô nhếch môi nói:

"Trần Triết đến tìm tôi vì chuyện của Nhậm Huyên."

Châu Dị đi phía trước, nghe vậy, trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười:

"Anh đã ghen rồi đó."

Khương Nghênh không nhìn thấy biểu cảm của Châu Dị, cô khẽ cau mày nói:

"Châu Dị."


Châu Dị nói với giọng trầm ấy:

"Em dỗ anh đi."

Khương Nghênh: "..."

Vì câu "em dỗ anh đi" mà Khương Nghênh không nói thêm lời nào nữa cho đến khi cả hai vào nhà.

Sau khi vào cửa, Khương Nghênh đứng ở cửa thay dép, Châu Dị dựa vào khung cửa nhìn cô:

"Dì sang nhà chú ba Bùi rồi."

Khương Nghênh nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Hả?"

Châu Dị nói nhỏ:

"Chú ba Bùi nói gần đây chú ấy rất bận, có thể không có thời gian tới đây. Chú ấy bảo dì đến nhà chú ở lại, để chú ấy hỗ trợ điều trị phục hồi chức năng."

Khương Nghênh gật đầu:

"Được rồi, lát nữa anh giúp tôi hẹn chú. Tôi muốn đãi chú Bùi một bữa."

Châu Dị: "Được."

Khương Nghênh thay giày xong đi vào phòng khách, Châu Dị theo sát, lúc Khương Nghênh bước vào phòng tắm dành cho khách rửa tay, anh ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô nói:

"Vợ, em thực sự không thể dỗ anh à?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị trong gương, hơi mím môi, trầm tư hồi lâu mới nói:

"Châu Dị, tôi nghĩ chúng ta có một số chuyện cần nói rõ ràng."

Châu Dị đưa tay bóp nắn ngón tay đầy bọt của Khương Nghênh vài cái.

Lông mày anh cụp xuống, tỏ vẻ tủi thân và buồn bã:

"Em muốn từ chối anh phải không?"

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh đã sống được hai mươi sáu năm rồi, không phải là không có người theo đuổi.

Nhưng kiểu người nhu thì hiếp, cương thì đánh, rồi lại giỏi dụ dỗ như Châu Dị thế này thì chỉ có anh là duy nhất.

Những người theo đuổi cô trước kia thấy Khương Nghênh không có hứng thú sẽ sớm nhượng bộ, cho nên thực ra Khương Nghênh có rất ít kinh nghiệm từ chối người khác.

Châu Dị đối xử tốt với cô.

Khương Nghênh không thể vô lương tâm mà bỏ qua điều ấy.

Khương Nghênh nhìn hình ảnh Châu Dị đang thất vọng qua tấm gương, cô rút tay ra khỏi tay anh, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:

"Châu Dị, tôi không thể nào đáp lại tình cảm, tôi không thể nào tin được trên đời này có tình yêu vĩnh cữu."

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, nắm lấy tay cô bằng bàn tay nóng hổi của mình rồi ấn vào ngực:

"Ừ, anh biết em không tin, nhưng em có thể thử tin anh được không? Không phải tin vào tình yêu, mà tin vào con người anh."

Anh không phải là tình yêu, mà anh là Châu Dị.