Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cũng không trả lời ngay.
Thấy cô im lặng, Châu Dị cười khẽ:
"Em có chắc chắn không muốn đi không? Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời."
Nghe giọng điệu đùa cợt của Châu Dị, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười:
"Bùi Nghiêu có biết anh muốn xem nỗi đau của anh ấy đến vậy không?"
Châu Dị trêu chọc:
"Thay vì vui vẻ một mình thì nên vui vẻ cùng nhau. Anh đang chia sẻ niềm vui với em, dù gì cũng là vợ chồng, anh không nghĩ là em sẽ vạch trần anh."
"Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng nhưng khi đại nạn đến thì mạnh ai nấy bay."
Châu Dị nhếch mép cười: "Vợ?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị cười nói:
"Em yên tâm, nếu như ngày nào đó gặp đại nạn thật, thì anh sẽ liều mạng bảo vệ em."
Kể từ khi tỏ tình, cứ mỗi lần anh mở miệng là những lời tán tỉnh lại tuôn ra.
Khương Nghênh mím môi lắng nghe, càng muốn bỏ qua, lại càng đi sâu vào trái tim cô.
Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến quán bar, Bùi Nghiêu đang uống rượu một mình, Tần Trữ ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cảm.
Mỗi lần Bùi Nghiêu nhấp một ngụm rượu đều đặt tay lên vai Tần Trữ phàn nàn.
Tần Trữ nheo mắt nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ thờ ơ.
"Ông nghĩ xem tại sao cô ấy lại chia tay với tôi?"
"Có lẽ là do gần đây ông không rộng rãi?"
Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn Tần Trữ, buông tay anh ra, lắc đầu liên tục:
"Không thể nào, cô ấy không phải loại con gái tham tiền."
Tần Trữ lạnh lùng nhìn anh:
"Đừng đầu tư nữa, nghe lời khuyên của tôi, mua thêm hai bộ quần lót."
Bùi Nghiêu khó hiểu:
"Để làm gì?"
Tần Trữ nghiêm túc nói:
"Tôi sợ một ngày nào đó ông sẽ bị lừa sạch áo quần, nếu trần như nhộng là không tao nhã đâu."
Bùi Nghiêu trợn mắt nhìn Tần Trữ:
"Lão Tần, tôi phát hiện con người ông tâm tư rất u ám. Thật đó, ông còn u tối hơn cả Châu Dị rất nhiều. Cậu ấy thì chỉ là lòng dạ tối đen thôi, còn ông thì lòng dạ tim cật gì cũng tối hết."
Tần Trữ không nghĩ vậy, cụp mắt nghịch điện thoại:
"Châu Dị có tia sáng của ông ấy, đương nhiên trái tim vẫn còn sáng sủa, sạch sẽ, ông coi lại tôi đi, bên cạnh tôi có ai chứ?"
"Có tôi và Châu Dị!"
Tần Trữ quay đầu lại nhìn Bùi Nghiêu"
"Có hai ông lẽ nào không đủ khiến cuộc đời tôi cực kỳ đen tối cùng cực sao?"
Bùi Nghiêu nghẹn giọng.
Bùi Nghiêu đang nghĩ cách chọc giận lại Tần Trữ thì cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài, Châu Dị nắm tay Khương Nghênh đi vào.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Tần Trữ khẽ gật đầu xem như đã chào hỏi, ánh mắt của Bùi Nghiêu quét qua khuôn mặt của hai người, cuối cùng lia vào bàn tay họ đang nắm chặt, khóe miệng nhếch lên:
"Hôm nay tôi đã thất tình, hai người chừng mực chút có được không?"
Châu Dị không đồng tình, ôm Khương Nghênh ngồi xuống ghế sô pha, cố ý trêu chọc:
"Ông chia tay với nữ sinh đại học ngây thơ của mình rồi à?"
Bùi Nghiêu bây giờ không thể nào tiếp nhận bốn từ "nữ sinh đại học", trái tim anh đau nhói khi nghe thấy, anh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chia tay rồi."
Châu Dị tặc lưỡi nói:
"Tiếc quá, tôi còn chuẩn bị tiền mừng luôn rồi ấy."
Bùi Nghiêu đương nhiên không tin lời Châu Dị, nhưng hôm nay anh có việc muốn nhờ Châu Dị, bèn hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn tức giận, không so đo, hắng giọng vài tiếng rồi hỏi:
"Tiểu Châu, ông nghĩ xem tại sao cô ta lại chia tay với tôi?"
Trông nét mặt Bùi Nghiêu khá nghiêm túc, và sự tò mò tràn ngập trong đôi mắt anh.
Châu Dị vân vê đầu ngón tay Khương Nghênh, làm bộ như đang suy tư, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Liệu có khi nào cô ấy cho rằng ông quá xuất sắc nên cảm thấy tự ti không?"