Khương Nghênh vừa trở lại văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích.
Nhìn thấy màn hình điện thoại nhắc nhở cuộc gọi của Khúc Tích, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm trước, Khương Nghênh mím môi bấm nút nghe.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại.
"Chỉ số IQ của cái tên Bùi Nghiêu đó đã bị cắt đứt cùng với cuốn rốn từ khi mới sinh ra phải không?"
"Chúng ta đều là con rồng cháu tiên, chỉ có một mình anh ta là trời đẻ đất nuôi."
Khúc Tích lẩm bẩm suốt ở đầu máy bên kia, cuối cùng hít một hơi thật sâu, kết luận:
"Nếu không sợ chết, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh ta!"
Người có thể nói những lời đáng xấu hổ nhất với ngữ điệu ngang ngược nhất có lẽ là Khúc Tích.
Khương Nghênh không khỏi bật cười:
"Rốt cuộc Bùi Nghiêu đã làm gì vậy? Sao cậu lại tức giận như vậy?"
Khúc Tích thở hổn hển trong điện thoại:
"Chuyện dài lắm."
Khương Nghênh nói đùa:
"Tóm tắt ngắn gọn thôi?"
Khúc Tích ngồi trong phòng làm việc, xoa xoa thái dương:
"Tôi không thể nói ngắn gọn được, sự việc phải có đầu có đũa, nếu tôi kể đứt đoạn, cậu sẽ không hiểu được sự tức giận của tôi đâu."
Khương Nghênh nói:
"Có vẻ như cậu và Bùi Nghiêu đã kết thù với nhau."
Khúc Tích hừ nhẹ:
"Anh ta sẽ thất tình sớm thôi."
Khương Nghênh chợt hiểu ra ngay:
"Cậu muốn chia tay với anh ta?"
Khúc Tích giả vờ cười thần bí:
"Tôi muốn làm anh ta đau đớn đến không muốn sống."
Khương Nghênh lại nói:
"Có cậu đó làm tổn thương người ta một, làm tổn thương mình trăm. Người bình thường bình thường không ai làm được chuyện này."
"Cậu nói ai không phải người bình thường?"
Khương Nghênh đang vui vẻ với Khúc Tích thì có tiếng gõ cửa văn phòng.
Khương Nghênh nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, mỉm cười với Khúc Tích:
"Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu."
Khương Nghênh nói xong bèn cúp điện thoại, không đợi Khúc Tích trả lời.
Ngay khi điện thoại của Khương Nghênh vừa cắt, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Thiệu Hạ và quản lý Thích Hạo xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ sắc mặt có chút không tự nhiên:
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Ngồi đi."
Thiệu Hạ do dự một chút:
"Vâng."
So với Thiệu Hạ, Thích Hạo thoải mái hơn nhiều, vặn vẹo hông đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn đống đồ ăn vặt chất đống bên cạnh cậun làm việc của Khương Nghênh, nịnh nọt:
"Trưởng phòng Khương thích ăn vặt?"
Khương Nghênh bình thản trả lời:
"Quà của một người bạn."
"Nếu Trưởng phòng Khương thích, lát nữa tôi sẽ bảo Hạ Hạ mua cho cô một ít. Cô bé này, cái gì cũng không biết, chỉ có biết nghiên cứu đồ ăn vặt thôi."
Thích Hạo nói xong liền nháy mắt với Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ hiểu ý mím môi, dũng cảm nói:
"Vâng... đúng vậy. Nếu chị Khương thích..."
Thiệu Hạ còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã ngắt lời cô:
"Cô chắn chắn mình có nghiên cứu về đồ ăn vặt?"
Thiệu Hạ dừng lại nửa giây, sau đó thành thật lắc đầu:
"Không ạ, bình thường tôi rất ít ăn đồ ăn vặt."
Khương Nghênh bỗng nhiên cười nói:
"Trước mặt tôi đừng có giả dối, tôi thích cô thành thật hơn."
Thiệu Hạ: "..."