Khương Nghênh hỏi với ngữ điệu khá bình tĩnh, người phụ nữ hoảng sợ lùi lại hai bước.
"Tôi... tôi không hiểu cô nói gì."
Người phụ nữ lắp bắp trả lời và nuốt khan.
Khương Nghênh quan sát phản ứng của người phụ nữ và bước đến gần cô ta hơn.
Người phụ nữ ngẩng đầu sợ hãi nhìn Khương Nghênh, Khương Nghênh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được:
"Là Châu Kỳ phải không?"
Người phụ nữ ngạc nhiên quay lại nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh cười khẩy lui về phía sau:
"Cô đi đi!"
"Cô... cô không gọi cho bà Tôn sao?"
Khương Nghênh đi về phía bàn làm việc:
"Tôi không có hứng thú với việc nhà của người khác."
Khương Nghênh nói xong, người phụ nữ tuyệt vọng bỏ chạy.
Trong văn phòng chỉ còn lại Kiều Nam và Khương Nghênh, Kiều Nam nghi ngờ nói:
"Trưởng phòng Khương, chị vừa nói gì với người phụ nữ đó? Tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy?"
Khương Nghênh vân vê nghịch cốc cà phê trên bàn:
"Không có gì."
Có vẻ như Lục Mạn đã bắt đầu hành động.
Bà ta muốn làm gì?
Dò xét? Hay là muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Khương Nghênh liếc nhìn bức tranh trên cốc cà phê, nhìn một lúc rồi đặt cốc cà phê xuống nói:
"Lát nữa Thiệu Hạ sẽ đến, bảo cô ấy đợi tôi một lát, tôi lên văn phòng của Sếp Châu."
Kiều Nam vừa mới trải qua chuyện như vậy, giờ không dám tái phạm, khách khí đáp:
"Dạ."
Khi Khương Nghênh gõ cửa văn phòng Châu Dị thì Châu Dị đang họp.
Người mở cửa là trợ lý Trần, bên trong một nhóm giám đốc điều hành cấp cao đang ngồi.
Trước mặt mọi người, trợ lý Trần không dám gọi Khương Nghênh là "mợ", mà hạ giọng gọi "chị Khương Nghênh".
Khương Nghênh gật đầu, hỏi nhỏ:
"Mới bắt đầu?"
Trợ lý Trần đáp:
"Sẽ mất một lúc nữa, có lẽ khoảng nửa giờ. Nếu chị vội, tôi sẽ nói với Sếp Châu. "
Khương Nghênh mím môi:
"Không cần, tôi đợi ở ngoài."
Trợ lý Trần lách người nói:
"Chị vào trong đợi đi, không sao đâu."
Khương Nghênh ra hiệu bảo trợ lý Trần im lặng, rồi cô ra khỏi cửa, thuận thế khép luôn cửa lại.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, trợ lý Trần đi về phía Châu Dị.
Châu Dị liếc nhìn anh, trợ lý Trần lập tức hiểu ra, nghiêng người nói:
"Là mợ ạ, hình như tìm anh có chuyện gì đó."
Châu Dị dời ánh mắt, lật qua hai trang kế hoạch trong tay, ném mạnh lên bàn:
"Nói vào trọng tâm đi!"
Quản lý cấp cao đang báo cáo đã sửng sốt và đẩy nhanh tiến độ báo cáo.
Hơn mười phút sau, nhóm người này bước ra khỏi phòng họp của Châu Dị.
Quản lý cấp cao ấy đi phía trước lấy tay lau mồ hôi trên trán vì sợ hãi:
"Cái này mà gọi là báo cáo công tác cái gì, quân sự hóa hành động thì đúng hơn."
Quản lý cấp cao khác đang ở bên cạnh mỉm cười:
"Bớt nói vài câu đi, để sếp Châu nghe thấy thì lột luôn da ông đó."
Hai người đang nói chuyện với nhau thì bất ngờ nhận ra Khương Nghênh đang đứng ở hành lang.
Hai người đều bối rối:
"Trưởng... trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh cười đáp lại:
"Phó tổng Viên, Giám đốc Vương."
Mọi người đều biết Khương Nghênh là con gái nuôi của nhà họ Châu, cách đây không lâu Châu Dị đã công khai bày tỏ tình yêu với cô.