Bùi Nghiêu tức giận đến mức người đàn ông phải quỳ dưới chân anh cầu xin tha thứ.
"Anh Bùi, tôi hứa sẽ không dám nữa."
"Anh tha cho tôi lần này, hôm nay tôi về sẽ gom tiền cho anh."
"Tôi lấy của anh hai triệu, tôi sẽ trả lại cho anh bốn triệu. Làm ơn, tôi thực sự không thể chịu đánh thêm được nữa."
Trong khi cầu xin tha thứ, người đàn ông vùng vẫy dưới bàn tay của Bùi Nghiêu.
Có lẽ Bùi Nghiêu cũng mệt mỏi vì đánh nên mới buông cổ áo người đàn ông ấy, đạp một cái lên mặt người đàn ông:
"Bây giờ mày mới biết sợ à? Ban đầu sao mày không sợ đi? Mày muốn moi tiền của tao mà mày không thử nhìn lại xem mạng mày có đủ lớn hay không?
Khúc Tích nhìn cảnh tượng trước mắt thì há hốc mồm, người phục vụ ở bên cạnh chú ý tới mắt cá chân của cô, hạ giọng hỏi:
"Chị ơi, chân chị không sao chứ?"
Khúc Tích định thần lại, nghe người phục vụ, liếc nhìn mắt cá chân đang chảy máu của mình, không lên tiếng, một chân nhảy lò cò về lại phòng riêng của mình.
Đúng là buồn cười!
Cô sắp mất mạng rồi, làm sao còn quan tâm đến cái mắt cá chân nhỏ xíu này?
Khúc Tích với thế kim kê độc lập vẫn còn sốc khi trở lại phòng riêng, nhìn thấy Khương Nghênh đang chơi điện thoại di động trên ghế sofa, mím môi nói:
"Nghênh Nghênh, cậu nhìn tôi chút đi!"
Nghe vậy, Khương Nghênh nhướng mi, nhìn qua:
"Sao?"
Khúc Tích vẻ mặt nghiêm túc:
"Có phải ấn đường tôi có màu đen không?"
Khương Nghênh nhướng mày:
"Có họa huyết quang à?"
Khương Nghênh nói xong, cô nhìn thấy vết máu trên mắt cá chân Khúc Tích, liền trêu chọc:
"Ứng nghiệm nhanh vậy?"
Đùa thì đùa, Khương Nghênh vừa trêu vừa tiện tay lấy ra một miếng băng y tế trong túi xách mang theo khom lưng quỳ xuống xử lý vết thương của Khúc Tích.
May mắn là vết thương không lớn cũng không sâu, chỉ cần một miếng băng là đủ rồi.
Khương Nghênh đứng lên sau khi giúp Khúc Tích băng bó vết thương, còn Khúc Tích thì lại mang một bộ dạng như thể "khảng khái vì nghĩa, thong dong đi vào chỗ chết" nhìn chăm chú Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, tôi sợ những ngày tươi đẹp của tôi sắp hết rồi."
Khương Nghênh:
"Xưởng nhỏ của cậu phá sản rồi à?"
Khúc Tích:
"Còn tệ hơn cả xưởng nhỏ của tôi phá sản."
Khương Nghênh quen biết Khúc Tích nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy Khúc Tích như thế này.
Nên hình dung như thế nào nhỉ?
Có lẽ đó là cái cảm giác chán nản hút một điếu thuốc, ngắm trời mấy, có thể sống được ngày nào hay ngày đó.
Không những chán nán mà còn buồn bã.
Khương Nghênh thấy Khúc Tích không có vẻ như đang đùa, cô thôi cười, nghiêm túc hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Khúc Tích mím môi:
"Vừa rồi tôi nhìn thấy Bùi Nghiêu ở bên ngoài."
Khương Nghênh:
"Rồi sao?"
Khúc Tích chột dạ nuốt nước bọt:
"Anh ta đánh người, nghe nói người đó lừa tiền anh ta."