Giọng điệu bất lực của Châu Dị lộ ra vẻ tủi thân.
Khương Nghênh tay đang cầm tách trà khựng lại:
"Tôi không có giận."
Châu Dị hơi nheo mắt lại:
"Thật chứ?"
Khương Nghênh nghe vậy thì ngước mắt lên, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường:
"Thật sự không có."
Khương Nghênh nói xong, để tỏ ra mình không chột dạ, cô nhìn thẳng vào mắt Châu Dị.
Châu Dị cười nửa miệng, ánh mắt không hề nao núng cũng không né tránh, giọng nói bình tĩnh quyến rũ:
"Tối hôm qua... em cảm thấy thế nào?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh sửng sốt, nụ cười trên môi càng rõ nét, anh đứng dậy đi tới trước mặt cô, cúi người ấn lên trán cô:
"Bây giờ không phải giờ làm việc, chúng ta nói chuyện riêng nhé?"
Khương Nghênh cau mày, ngả người về phía sau:
"Cận Bạch sẽ quay lại nhanh đó."
Châu Dị giễu cợt:
"Cho nên em phải phối hợp thật tốt, chúng ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh, cố gắng giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta trước khi cậu ấy quay lại."
Cho dù là những lời nói bình thường đi nữa, nhưng nếu chúng được thốt ra từ miệng Châu Dị, thì chúng đều có thể mang những hàm ý khác, vô cùng khiêu khích.
Khương Nghênh liếc nhìn anh, lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:
"Giữa chúng ta có vấn đề gì cần giải quyết sao?"
Châu Dị một tay chống trên thành ghế tựa của Khương Nghênh, tay còn lại ấn vào một phần xương đòn dưới cổ cô, hờ hững vuốt ve:
"Vấn đề rất lớn, chẳng hạn như giờ em rất ngại tiếp xúc riêng với anh."
Khương Nghênh thở dốc:
"Không có."
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi mỏng cà vào khóe môi như đòi hôn Khương Nghênh:
"Em có."
Châu Dị nói với vẻ đầy khẳng định, mặt Khương Nghênh đổi sắc, cô đang định phản bác thì Châu Dị đưa tay đang vuốt ve xương quai xanh của cô đặt lên đôi môi đỏ: "Xuỵt, thời gian không còn nhiều, em nghe anh nói."
Châu Dị ánh mắt sâu thẳm, bên trong ẩn chứa nụ cười mê người.
Khương Nghênh mím môi thật chặt, cô nhìn thẳng vào anh.
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, nghiêm túc nói:
"Tối qua anh cảm thấy rất tốt, hy vọng về sau có thể tiếp tục."
Khương Nghênh nhìn bộ dạng tuy nói chuyện trên giường nhưng rất nghiêm túc của Châu Dị, cô chợt nhớ tới lời Bùi Nghiêu nói về anh: Quan sát hết cả Bạch Thành này, nếu Châu Dị mặt dày thứ hai thì không ai có ai thứ nhất.
Châu Dị nói xong cũng không vội hỏi Khương Nghênh đáp án, anh cố ý hạ giọng dụ dỗ cô:
"Ăn uống, quan hệ đàn ông đàn bà là dục vọng lớn trong bản năng sinh tồn."
Khương Nghênh bỗng nhiên mỉm cười:
"Rồi sao?"
Châu Dị: