Năm phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trước cửa văn phòng của Châu Dị.
Trên đường đến đây, trợ lý Trần hết lần này đến lần khác trấn an rằng đây là chuyện công việc, không liên quan đến yếu tố cá nhân.
Khương Nghênh đứng bên ngoài văn phòng của Châu Dị, giơ tay lên và định gõ cửa thì trong văn phòng đột nhiên có tiếng trò chuyện.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này là tại ông cả. Ông xem ông đi, trong khoảng thời gian qua, cả ngày ông chỉ biết vây quanh Nghênh Nghênh. Rõ ràng, ông đã bị bốn phía bao vây, nhưng ông vẫn cứ muốn làm Clark Kent trước mặt Nghênh Nghênh."
"Ông rảnh lắm à?"
"Tôi mà rảnh? Tôi bận muốn chết luôn ấy chứ! Bây giờ mà Diêm Vương đến bảo canh ba tôi phải chết thì còn phải kéo dài đến canh năm ấy chứ."
Người trong văn phòng của Châu Dị là Bùi Nghiêu.
Lúc này Bùi Nghiêu đang ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha, nhìn Châu Dị với ánh mắt khinh bỉ.
Châu Dị đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn với vẻ mặt hơi cáu kỉnh, anh đưa tay giật mạnh cà vạt trên cổ:
"Lần này Châu Diên theo dõi tôi không chỉ một hai ngày, mà chắc chắn là đã có kế hoạch."
Bùi Nghiêu trêu chọc:
"Đúng vậy, bây giờ ông đã hai mươi tám, chí ít thì anh ta đã theo dõi ông có hai mươi năm rồi."
Nghe vậy, Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu:
"Hôm nay ông đến đây là để cười trên nỗi đau của tôi đấy à?"
Bùi Nghiêu bình tĩnh trả lời:
"Không phải, tôi đến là thừa cơ để hãm hại ông."
Châu Dị bức bối và không trả lời Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu thấy mình chọc tức không hiệu quả bèn ho khan vài tiếng, giả vờ nghiêm túc nói:
"Chuyện này ông định giải quyết như thế nào?"
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Dự án này rất quan trọng, và tôi tuyệt đối không thể từ bỏ nó."
"Ông không muốn, nhưng dự án đó tập trung vào phúc lợi công cộng. Hãy nghĩ xem, mang cái tiếng vô ơn, làm sao ông có thể trở thành đại sứ phúc lợi công cộng?"
Châu Dị im lặng, gương mặt đầy nhăn nhó, xấu hổ.
Bùi Nghiêu ngồi thẳng người, hắng giọng, hỏi thăm dò:
"Hay là ông đi tìm người mẹ nuôi kia nói chuyện thử xem?"
Châu Dị: "Nói thế nào?"
Bùi Nghiêu nảy ra một ý tưởng tồi:
"Nếu tôi là ông, tôi sẽ nhấc điện thoại và gọi cho Quan Luy ngay bây giờ, chơi bài tình cảm và nhờ cô ấy đứng giữa nói giúp, ông hãy nghĩ xem..."
Bùi Nghiêu đang nói giữa chừng thì bị Châu Dị lạnh lùng cắt ngang.
Bùi Nghiêu do dự một chút, giơ hai tay đầu hàng.
Tuy nhiên, sợ thì sợ Bùi Nghiêu vẫn không quên trêu chọc Châu Dị:
"Trước kia có bao nhiêu tin đồn như vậy, tôi không thấy ông cẩn thận như thế này, bây giờ chẳng qua chỉ là kêu ông gọi điện cho một người phụ nữ thôi mà ông đã sợ như vậy."
Châu Dị không lên tiếng, nhớ tới đêm qua uống say Khương Nghênh đã hỏi anh sau này có ngoại tình hay không, như có tảng đá đè nơi lồng ngực anh.
Nếu như biết Khương Nghênh có bệnh tâm lý như vậy từ sớm, thì dù cả khi anh bị giết, anh cũng sẽ không để có nhiều tin đồn như vậy.
Bùi Nghiêu và Châu Dị đứng nói chuyện trong văn phòng, Khương Nghênh đứng cách một cánh cửa lắng nghe những lời của họ.
Trợ lý Trần đứng bên cạnh Khương Nghênh, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng:
"Mợ, tôi gõ cửa giúp mợ được không?"
Khương Nghênh mím môi: "Ừ."
Được sự đồng ý của Khương Nghênh, trợ lý Trần giơ tay gõ cửa, sau đó vặn tay nắm cửa đẩy cửa thăm dò:
"Sếp Châu, mợ đến rồi."
Trợ lý Trần nói xong liền xoay người sang một bên để Khương Nghênh đi vào.
Khương Nghênh khẽ gật đầu với trợ lý Trần như một lời cảm ơn, và bước vào trong.
Khương Nghênh vừa bước chân vào cửa, trợ lý Trần lập tức rút lui, lại còn rất tinh ý mà đóng cửa lại.
Nhìn thấy Khương Nghênh vào cửa, vẻ mặt giận dữ trên gương mặt Châu Dị biến mất trong chớp mắt:
"Em đến lúc mấy giờ vậy?"
Khương Nghênh vẻ mặt hờ hững:
"Vừa tới."
Châu Dị: "Em ăn sáng chưa?"
Khương Nghênh không trả lời liền mà khẽ chau mày:
"Sếp Châu."