Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 143




Tâm tư khao khát lãng mạn mây mưa hiện rõ trên gương mặt Châu Dị, ẩn ý hiện rõ trong đôi mắt anh.

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, đứng lên cầm hộp y tế, bình tĩnh nói:

"Anh dưỡng thương cho tốt vào."

Châu Dị giả vờ không hiểu ý của Khương Nghênh:

"Vợ, vết thương vẫn còn đau."

Khương Nghênh mang hộp y tế đặt ở một bên, xoay đầu lại nhìn Châu Dị:

"Tôi quên nhắc anh, lúc chỉ có chúng ta, đừng gọi tôi là vợ."

Châu Dị chống một tay sau lưng, cổ áo hơi mở ra, tư thế phong lưu khó tả.

Khương Nghênh liếc anh rồi ngoảnh mặt đi, cô đến tủ quần áo lấy đồ ngủ.

Châu Dị nhìn bóng lưng cô, ánh mắt đen láy hiện lên trong đôi mắt anh, sau vài giây thì trở lại bình thường, anh thản nhiên nói:

"Được thôi, vợ à."

Khương Nghênh khựng lại với bộ đồ ngủ đang cầm trên tay và mím môi.

Bộ đồ ngủ Khương Nghênh mới mua khá bảo thủ.

Bộ đồ dài bao bọc toàn bộ cơ thể cô mà không hề hở da hở thịt một chút nào.

Châu Dị nhìn cô sau khi thay quần áo ngủ đi ra từ phòng tắm, anh hơi nhướng mày, trầm mặc không lên tiếng.

Đương nhiên anh biết Khương Nghênh đang suy nghĩ điều gì, chắc chắn là cô muốn anh không phải sinh thêm tâm tư khác.

Nhưng Khương Nghênh đã sai ngay từ đầu.

Khương Nghênh nghĩ rằng anh chỉ nhất thời quan tâm đến cô, mới ăn có một lần nên ăn chưa đã.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh đã giấu cô trong tim mình bao năm như vậy, anh yêu cô đã lâu, nên giờ thì trong đầu anh luôn là những chuyện hoang đường ấy. Chẳng qua đây là cách mà anh thổ lộ tâm trạng được đè nén hằng bao nhiêu năm.

Điều này không liên quan gì đến việc cô có quyến rũ hay không, hay cô có gợi cảm hay không.

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, cô lên thẳng giường và tựa vào đầu giường để xem điện thoại của mình.

Kể từ khi Châu Dị đưa ra tuyên bố trên tài khoản chính thức rằng anh thích cô, các nghệ sĩ của Châu Thị Media rõ ràng đã yên phận khá nhiều.

Như ngay trước đây, cứ cách vài ba bữa thì những vị có vị trí trong làng showbiz tìm chuyện gây chuyện, thời gian vừa qua khá im ắng, chẳng còn tìm cô kiếm chuyện nữa.

Hai ngày trước, cô gọi điện cho Kiều Nam để hỏi gần đây bộ phận PR có khó khăn gì không, Kiều Nam xúc động nói: Trưởng phòng Khương, nói thật với chị, hiện giờ tụi em rảnh đến mức mọc lông luôn rồi, vụ xử lý truyền thông lớn nhất trong thời gian qua chỉ là chuyện một cô tiểu hoa đang nổi đi thảm đỏ bị trật gót chân.

Khương Nghênh không thể nhịn cười trước những lời của Kiều Nam, và dặn dò cô đừng lơ là.

Khương Nghênh cầm điện thoại lướt tin giải trí về các nghệ sĩ gần đây của Châu Thị Media trong khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Tây Giao.

Bất kể manh mối về ông già đó có đứt đoạn hay không, ít nhất cô cũng có thể khẳng định một điều là cái chết của Khương Tân Viễn và Tô Vân liên quan đến nhà họ Châu.

Thấy Khương Nghênh ngẩn người nhìn điện thoại, Châu Dị trầm giọng nói:

"Em đang nghĩ về chuyện ở Tây Giao?"

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:

"Anh nghĩ ông già đó được giấu ở đâu?"

Châu Dị tay nghịch hình gỗ được điêu khắc:

"Khó nói lắm."

Khương Nghênh cụp mắt xuống, thu hút bởi tranh gỗ khắc Châu Dị đang cầm trong tay, cô nhìn chằm chằm một lúc, không hiểu tại sao, cô hỏi tiếp:

"Anh cảm thấy ai là người khả nghi nhất, giữa Châu Hoài An và Lục Mạn?"

Châu Dị chuyển hướng xoay của tượng điêu khắc đang cầm, hừ khẽ:

"Chẳng ai tốt đẹp cả."

Khương Nghênh hít một hơi, nụ cười chế giễu hiện lên lên từ khóe môi:

"Đúng vậy."

Nghe Khương Nghênh trả lời, Châu Dị quay đầu nhìn về phía cô, nhếch đôi môi mỏng:

"Được đấy! Có tiến bộ. Em dám nói thật trước mặt anh."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tôi đã nói là tôi xem anh là bạn, tôi nói thật đó."

Châu Dị cười cười:

"Ai muốn làm bạn với em chứ!"

Khương Nghênh có vẻ hơi khựng lại, Châu Dị không nói tiếp mà anh ném bức tượng gỗ vào trong lòng Khương Nghênh:

"Em thích nó không?"

Khương Nghênh nhìn tượng gỗ đang nằm trong lòng mình, cô cầm lên xem, là một bức gỗ điêu khắc hình vuông, không nhận ra chất liệu gỗ, nhưng chỉ cần nhìn độ bóng là biết đây là loại gỗ tốt.

Khương Nghênh cầm bản gỗ khắc và nhìn một lúc, sau đó cô hỏi:

"Bia vô tự?"

"Anh vừa mới lấy, còn chưa khắc."

Khương Nghênh thành thật nói:

"Tôi không nghiên cứu nhiều về những điều này."

Châu Dị nửa thật nửa giả nói:

"Nếu như em cảm thấy mảnh gỗ này không tệ, sau này anh dùng nó để khắc họa em."

Khương Nghênh nghi hoặc: "Hả?"

Châu Dị nhịp nhàng gõ gõ những ngón tay thanh mảnh trên đầu gối, anh mở miệng nói với giọng khêu gợi:

"Để lúc nào cũng mang theo."

Khương Nghênh: "..."

Buổi tối khi đi ngủ, Khương Nghênh cố ý sát vào mép giường.

Châu Dị nhìn thấy nhưng không ngăn cản.

Kể từ khi biết được tình trạng bệnh của Khương Nghênh, trái tim anh lúc nào cũng thom thóp.

Anh luôn lo lắng sự tiếp cận của anh sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh và Châu Dị gần như thức dậy cùng một lúc.

Bồn rửa trong phòng tắm là loại dành cho hai người. Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa, đánh răng rửa mặt, nhân tiện nói chuyện công ty.

Châu Dị nói rằng gần đây có thể có một nhóm nghệ sĩ mới được ký hợp đồng, bảo Khương Nghênh nên để mắt đến họ.

Khương Nghênh súc miệng và ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Trước khi ký hợp đồng, tốt nhất nên điều tra phẩm chất của nghệ sĩ. Những người mất phẩm chất sẽ là một rắc rối lớn cho công ty dù cuối cùng họ nổi tiếng đi nữa."

Châu Dị tựa sát vào bồn rửa mặt cúi đầu nhìn cô, lấy đầu ngón tay lau bọt kem đánh răng còn sót lại ở khóe miệng cô, xoa xoa, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Khương Nghênh, em có phải là con nít không? Súc miệng thôi cũng không xong."

Khương Nghênh nhìn bọt kem giữa các đầu ngón tay Châu Dị, gương mặt cô chợt ửng đỏ. Vừa lúc cô đang định phản bác thì tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng ngủ.

"Sếp Châu, mợ dậy chưa? Quản gia Lý nói bên Châu trạch có việc gấp."