Những gì Châu Dị nói mang hàm ý sâu xa nhưng Khương Nghênh hiểu ra ngay lập tức. Một số hình ảnh tràn vào tâm trí cô và đôi tai trở nên nóng đỏ.
Thấy phản ứng của cô, Châu Dị cúi đầu phà hơi nóng đến gần tai cô:
"Nghênh Nghênh, em thay đổi rồi."
Khương Nghênh: "..."
Đôi môi mỏng Châu Dị lướt qua vành tai cô, anh hạ giọng cười và nói:
"Em trở nên xấu xa hơn rồi."
Châu Dị đang thưởng thức vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Khương Nghênh, một người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh bèn chào cung kính:
"Sếp Châu, mợ Châu."
Câu chào "sếp Châu" của người giúp việc khiến Bùi Nghiêu đang ngồi trên ghế sô pha giật mình, hạt quả anh vừa ngậm kẹt ngay nơi cổ họng.
Sắc mặt Bùi Nghiêu ửng đỏ, hơi thở khó khăn, anh ho khan mấy tiếng mới khạc ra hạt hoa quả rồi anh đứng dậy, cười khan chào đón Châu Dị:
"Dị à!"
Châu Dị liếc mắt nhìn anh và cười bí hiểm:
"Ba Bùi?"
Bùi Nghiêu cả kinh:
"Không dám, không dám."
Châu Dị cười khẩy:
"Sao không dám? Nghĩ lại năm đó tôi thiếu thốn tình cảm như vậy, mười bảy mười tám tuổi chỉ nhờ vào việc gọi ông là ba để tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của tôi được an ủi, cái ân tình ấy lớn cỡ nào, cả đời này tôi không thể nào quên."
Nghe những gì Châu Dị nói, Bùi Nghiêu không khỏi rùng mình.
Tâm hồn nhỏ bé yếu đuối?
Khóe môi Bùi Nghiêu giật giật: Châu Dị mà có cái đó sao?
Kể từ khi quen biết Châu Dị, Châu Dị luôn là một kẻ tàn nhẫn.
Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Bùi Nghiêu nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng, lịch sự của Châu Dị, vốn anh muốn giở trò bắt nạt học đường, không ngờ cuối cùng suýt bị Châu Dị làm cho tàn phế.
Có thể xem là không đánh nhau thì không nhận ra bà con, cuối cùng hai người kết thân và trở thành bạn bè.
Bùi Nghiêu hồi tưởng lại quá khứ, Khương Nghênh bước đến gần Tô Dĩnh và cúi xuống giúp bà đắp chiếc chăn mỏng lên đùi.
Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh:
"Cháu đi công tác mệt không?"
Khương Nghênh cười:
"Không sao ạ, không mệt đâu."
"Về nhà dì hầm canh cho cháu."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Dì không cần vất vả vậy, đợi chân của dì khỏi hẳn hãy nấu."
Tô Dĩnh nhìn cô với ánh mắt không hài lòng:
"Dì bị thương ở chân chứ có phải ở tay đâu, không ảnh hưởng gì cả."
Khương Nghênh nhìn vào ánh mắt trông đợi của Tô Dĩnh, cô nhoẻn miệng cười:
"Được, vậy thì tùy dì, nhưng chúng ta thỏa thuận trước trọng tâm là dưỡng thương đó nhé."
Khi Khương Nghênh đang nói chuyện với Tô Dĩnh, Bùi Nghiêu nhân cơ hội kéo Châu Dị sang một bên để giải thích.
"Vừa rồi tôi chỉ là nói giỡn, đơn thuần là để cho dì vui vẻ, sao ông lại nghiêm trọng như vậy?"
Châu Dị thẳng thắn thừa nhận với vẻ mặt trêu ghẹo:
"Vâng."
Bùi Nghiêu không nói nên lời, dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục:
"Hay là tôi gọi ông một tiếng ba để cho hòa nhé?"
"Không hòa được, ông mà gọi tôi thì tôi cảm thấy buồn nôn lắm."
Bùi Nghiêu: "..."
Hai người cương nhau, Bùi Nghiêu hắng giọng nói:
"Vậy tôi kêu Nghênh Nghênh gọi?"
Châu Dị nghe vậy khẽ nhướng mày: "Hả?"
Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc:
"Ông cứ nói thẳng đi, nếu tôi có thể bảo Nghênh Nghênh gọi, chuyện này có hòa được không?"
Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào chân răng:
"Được!"
Bùi Nghiêu cười khẩy:
"Lẳng lơ!"