Một bữa ăn không rõ mùi vị, mỗi người đều ôm tâm tư riêng mình.
Sau bữa ăn, ông cụ Châu gọi riêng Châu Dị đến thư phòng.
Vẻ mặt ông cụ Châu tối lại, hai tay chống gậy, đứng trước bàn làm việc tức giận nhìn Châu Dị.
"Cháu cũng đã lập uy rồi, trút giận cũng trút rồi, đã bớt giận chưa?"
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, toát ra vẻ lạnh lùng tức giận, giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, nói với giọng giễu cợt:
"Ông thấy thế nào?"
"Lẽ nào cháu khiến cho ông và bố cháu mất mặt trước bao người vẫn chưa đủ sao?"
Châu Dị sải bước đi tới ghế sô pha đơn, ngả người ra sau, lười biếng đặt tay lên thành ghế sô pha, cười hỏi:
"Ông nội, với ông thì tính mạng hay thể diện quan trọng hơn?"
Ông cụ Châu cả giận:
"Cháu muốn nói gì?"
Châu Dị cười cười, vẻ mặt trở nên tối lại trong nháy mắt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.
"Nếu như căn nhà này còn muốn duy trì vẻ ngoài hòa thuận thì ông không nên cho người ra tay với Khương Nghênh."
Ông cụ Châu: "..."
Châu Dị cười khẩy:
"Ông biết cháu thích Khương Nghênh từ lâu rồi phải không?"
Ông cụ Châu không trả lời, và không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt mưu mô của ông.
Châu Dị nói xong bèn cười giễu cợt, mặc kệ ông cụ Châu có trả lời hay không, anh vẫn tiếp tục:
"Nếu như cháu đoán không lầm, người thầm vui nhất khi Khương Nghênh bị cài bẫy đi nhầm vào phòng của cháu có lẽ là ông."
Giọng nói già nua của cụ Châu có lẩn chút tức giận:
"Ta chưa từng xen vào chuyện của hai đứa."
Châu Dị cười tủm tỉm, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa cằm, không để ý tới lời nói của ông cụ Châu, tiếp tục chủ đề vừa rồi của mình:
"Đúng vậy, đối với một quả bom hẹn giờ như cháu mà nói, trói cháu vào người phụ nữ cháu thích thì đó là vũ khí sắc bén để quản thúc cháu."
Châu Dị đang nói, thấy nét giận dữ trên gương mặt ông cụ Châu càng lúc càng rõ, bèn cười khẽ nói:
"Đáng tiếc là ông đã quên một chuyện, phàm chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại, cô ấy có thể quản để cháu không nổi điên nhưng cũng có thể khiến cháu phát điên."
Châu Dị đang đàm phán với ông cụ Châu trong thư phòng, những người trong phòng khách cũng không nhàn rỗi.
Lục Mạn kéo Khương Nghênh buôn chuyện về gia đình, nhiều lúc nói đến rồi xúc động, mắt đỏ hoe, lấy khăn giấy lau khóe mắt.
"Nghênh Nghênh, mẹ biết tụi con suýt chút nữa là gặp nạn ở Tây Giao, dù con có tin hay không, mẹ cũng phải nói rõ ràng thái độ của mẹ, chuyện này thật sự là không có liên quan gì đến nhà mình cả."