Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 137




Một bữa ăn không rõ mùi vị, mỗi người đều ôm tâm tư riêng mình.

Sau bữa ăn, ông cụ Châu gọi riêng Châu Dị đến thư phòng.

Vẻ mặt ông cụ Châu tối lại, hai tay chống gậy, đứng trước bàn làm việc tức giận nhìn Châu Dị.

"Cháu cũng đã lập uy rồi, trút giận cũng trút rồi, đã bớt giận chưa?"

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, toát ra vẻ lạnh lùng tức giận, giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, nói với giọng giễu cợt:

"Ông thấy thế nào?"

"Lẽ nào cháu khiến cho ông và bố cháu mất mặt trước bao người vẫn chưa đủ sao?"

Châu Dị sải bước đi tới ghế sô pha đơn, ngả người ra sau, lười biếng đặt tay lên thành ghế sô pha, cười hỏi:

"Ông nội, với ông thì tính mạng hay thể diện quan trọng hơn?"

Ông cụ Châu cả giận:

"Cháu muốn nói gì?"

Châu Dị cười cười, vẻ mặt trở nên tối lại trong nháy mắt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

"Nếu như căn nhà này còn muốn duy trì vẻ ngoài hòa thuận thì ông không nên cho người ra tay với Khương Nghênh."

Ông cụ Châu:  "..."

Châu Dị cười khẩy:

"Ông biết cháu thích Khương Nghênh từ lâu rồi phải không?"

Ông cụ Châu không trả lời, và không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt mưu mô của ông.

Châu Dị nói xong bèn cười giễu cợt, mặc kệ ông cụ Châu có trả lời hay không, anh vẫn tiếp tục:

"Nếu như cháu đoán không lầm, người thầm vui nhất khi Khương Nghênh bị cài bẫy đi nhầm vào phòng của cháu có lẽ là ông."

Giọng nói già nua của cụ Châu có lẩn chút tức giận:

"Ta chưa từng xen vào chuyện của hai đứa."

Châu Dị cười tủm tỉm, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa cằm, không để ý tới lời nói của ông cụ Châu, tiếp tục chủ đề vừa rồi của mình:

"Đúng vậy, đối với một quả bom hẹn giờ như cháu mà nói, trói cháu vào người phụ nữ cháu thích thì đó là vũ khí sắc bén để quản thúc cháu."

Châu Dị đang nói, thấy nét giận dữ trên gương mặt ông cụ Châu càng lúc càng rõ, bèn cười khẽ nói:

"Đáng tiếc là ông đã quên một chuyện, phàm chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại, cô ấy có thể quản để cháu không nổi điên nhưng cũng có thể khiến cháu phát điên."

Châu Dị đang đàm phán với ông cụ Châu trong thư phòng, những người trong phòng khách cũng không nhàn rỗi.

Lục Mạn kéo Khương Nghênh buôn chuyện về gia đình, nhiều lúc nói đến rồi xúc động, mắt đỏ hoe, lấy khăn giấy lau khóe mắt.

"Nghênh Nghênh, mẹ biết tụi con suýt chút nữa là gặp nạn ở Tây Giao, dù con có tin hay không, mẹ cũng phải nói rõ ràng thái độ của mẹ, chuyện này thật sự là không có liên quan gì đến nhà mình cả."


"Đúng là Diên và Dị trong chừng mực nào đó thì đang đối đâu nhau, nhưng điều đó chỉ giới hạn trong các dự án cá nhân. Giọt máu đào hơn ao nước lã, hai đứa nó là anh em. Thằng Diên hiền lành tốt bụng như thế nào, dù cho mẹ không nói thì con cũng biết, nó không thể làm cái chuyện là giết hại em nó."

Lục Mạn nói chuyện vừa tình vừa lý. Khương Nghênh cầm cốc nước trái cây bằng cả hai tay, vẻ mặt xa cách và thờ như thể một người ngoài cuộc.

Lục Mạn nói một lúc lâu đến mức cổ họng khô khốc, thấy Khương Nghênh vẫn không nhúc nhích, bà mím môi nhìn Châu Diên đang ngồi bên cạnh.

Châu Diên và Châu Kỳ ngồi cạnh nhau. Châu Kỳ đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, trông giống như một cô gái trẻ không biết nhiều về thế giới.

Châu Diên hơi cau mày sau khi thấy Lục Mạn nhìn mình.

Lục Mạn nháy mắt với Châu Diên, giả vờ trò chuyện với Khương Nghênh một lúc, rồi đứng dậy và mượn cớ rời đi cùng với Châu Kỳ.

Châu Diên suy nghĩ vài giây, sau đó chủ động nói:

"Nghênh Nghênh, anh chỉ có thể nói là chuyện em và Châu Dị gặp phải ở Tây Giao lần này không liên quan gì đến anh cả."

Tất nhiên là không liên quan gì đến Châu Diên.

Sự cố này rõ ràng là để ngăn Khương Nghênh điều tra vụ tai nạn xe hơi năm đó.

Khi ba Khương Nghênh và Tô Vân gặp nạn thì Châu Diên bao nhiêu tuổi chứ?

Châu Diên là người mà đại bác bắn bảy năm vẫn chưa đến.

Sau khi Châu Diên nói xong, Khương Nghênh cũng lười nói, và chỉ đáp lại một tiếng "ừ".

Châu Diên nghe vậy rất kích động, mắt sáng lên.

"Em tin anh?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Diên, vừa định trả lời, cô đã nhìn thấy Châu Dị đứng trên bậc thang.

Khóe môi Châu Dị xuất hiện thêm một vết thương, hai tay đút túi quần, như thể đã nghe thấy những gì Chu Diên nói, khép hờ mắt nhìn Khương Nghênh, đồng thời cũng đang chờ đợi cô trả lời.

Tin anh ta?