Châu Dị là một người có vô số cách để quyến rũ người khác.
Khương Nghênh tựa chiếc eo thon thả vào bồn rửa mặt, nhìn anh nói với giọng điệu hờ hững:
"Vậy tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước anh?"
Châu Dị cười tủm tỉm nói:
"Quỳ xuống dập đầu thì không cần đâu, chỉ mong em nhớ lời sự tốt đẹp của tôi."
Khương Nghênh: "Rồi sau đó thì sao?"
Châu Dị giơ tay vén lọn tóc bên tai Khương Nghênh:
"Quỳ xuống làm chuyện khác."
Khương Nghênh: "..."
Làm xong thủ tục xuất viện rồi xuống lầu, đã có xe chờ ở cửa.
Tài xế nhìn thấy hai người, vội vàng xuống xe giúp mở cửa.
Châu Dị vẫn mặc chiếc áo sơ mi hôm qua, không chỉ bị đứt hai nút mà còn có vết máu khô trên đó.
Nếu không sở hữu ngoại hình điển trai, hình ảnh này rất có thể sẽ bị nhầm với một tên giang hồ xấu xa trên đường phố.
Tài xế liếc nhìn anh, lấy một chiếc hộp từ ghế phụ đưa cho anh:
"Anh Châu, luật sư Trữ bảo tôi mang quần áo sạch để anh thay."
Châu Dị nhận lấy, nói "cảm ơn", đặt tay lên nóc xe, ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe.
Khương Nghênh cúi xuống và ngồi vào, theo sau là Châu Dị.
Thật ra Châu Dị là người rất ưa sạch sẽ, có thể mặc bộ quần áo này một ngày một đêm đã là cực hạn rồi.
Nhìn quần áo do người thân tín của Tần Trữ mang đến, Châu Dị cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn ra thay, đang cúi đầu cài cúc thì điện thoại trong túi vang lên.
Châu Dị lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là người nhà họ Châu gọi đến, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, ấn nút nghe máy: "Nói."
Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói cực kỳ lãnh đạm của Châu Dị, hiển nhiên đã quen, bèn nói với giọng điệu nịnh nọt:
"Dị à, con đang ở công ty sao? Có thời gian về nhà ăn cơm trưa không? Sáng nay mẹ đích thân đi mua đồ ăn mà con thích."
Châu Dị cười khẩy.
"Mẹ không biết tôi đang ở đâu ư?"
Đầu máy bên kia: "..."
Người gọi điện là bà Châu, Lục Mạn.
Hai người vốn dĩ không hợp nhau lại phải đóng vai người mẹ tình cảm và đứa con hiếu thảo trước mặt thiên hạ.
Ở phía Châu Dị không có người ngoài, nên anh cũng lười diễn.
Nhưng đầu máy bên Lục Mạn lại khác, ông cụ Châu cùng với Châu Hoài An đều đang nhìn bà ta chăm chú. Dù cho lòng bà có khó chịu đến bao nhiêu thì lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lục Mạn điều chỉnh lại vẻ mặt, cố nở nụ cười:
"Nay ba con về, nhà mình lâu rồi không cùng ăn cơm chung, trưa hôm nay nếu như có thời gian..."
Lục Mạn nói huyên thuyên ở đầu bên kia điện thoại, còn bên này Châu Dị lại đang tùy tiện cài cúc áo bằng một tay.
Sau khi cài hai lần đều không cài được, vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trong ánh mắt anh.
Ngay khi Châu Dị định bỏ cuộc, Khương Nghênh đã đưa tay ra:
"Để tôi."
Châu Dị nhìn cô, khẽ nhướng mày.
"Ừ, em cài đi."
Lục Mạn nghe thấy Châu Dị nói chuyện với ai đó, dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Nghênh Nghênh đang ở cùng con à? Vừa khéo hai đứa có thể về cùng, mẹ đang định gọi điện cho con xong thì gọi cho Nghênh Nghênh. Giờ thì được rồi, đỡ gọi nhiều lần."
Với kỹ năng diễn xuất của Lục Mạn, thật đáng tiếc khi bà ta không tham gia giới giải trí.
Châu Dị cúi đầu nhìn cách Khương Nghênh cài khuy áo cho mình, cũng không buồn nói gì với bà ta nữa: