Châu Dị cười rất thoải mái, trông anh vừa khốn nạn vừa tồi.
Khương Nghênh cười không nổi, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh đau không?"
Trái tim Châu Dị chợt run rẩy, anh đưa chai nước khoáng cho cô, lặng lẽ kéo cổ tay áo che đi vết thương:
"Vết thương nhỏ, không đau."
Châu Dị nói xong, ánh mắt dồn vào gương mặt Khương Nghênh.
Trông sắc mặt cô vẫn tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, trong lòng đột nhiên có ý muốn hỏi cô ấy về bệnh trầm cảm của mình, nhưng lời đến cửa miệng thì cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Anh không dám hỏi.
Không phải vì anh sợ cô không trả lời.
Nhưng anh sợ cô khó xử.
Bác sĩ nói rằng có lẽ cô đã mắc căn bệnh này từ khá lâu rồi.
Cô vẫn luôn che giấu, giả vờ như mình không bị bệnh và hòa nhập với những người bình thường, anh không muốn cởi bỏ lớp ngụy trang và làm cô khó xử.
Khương Nghênh nằm gần cả ngày nên cô thực sự khát nước.
Sau khi nhận chai nước khoáng, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường uống mấy hớp, ngước mắt lên đang định nói thì phát hiện Châu Dị đang nhìn cô chằm chằm.
Trái tim Khương Nghênh lỡ một nhịp, muộn màng nhớ lại cơn bệnh của mình trong xe.
"Châu Dị."
Châu Dị nhướng mày: "Ừ?"
Khương Nghênh hít sâu:
"Trong xe, tôi..."
Khương Nghênh nói nửa chừng, quan sát phản ứng của Châu Dị.
Châu Dị nhếch môi cười với cô, đáp:
"Em ở trong xe làm sao vậy?"
Khương Nghênh mím môi, tự hỏi Châu Dị thực sự không biết hay là giả vờ, bèn đáp:
"Không có gì."
Nghe vậy, Châu Dị đứng lên, vuốt lại quần áo xốc xếch.
"Em đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
"Gì cũng được."
Châu Dị cười nói:
"Vậy anh mua đại gì đó vậy."
Châu Dị nói xong, bước luôn ra khỏi phòng bệnh.
Một giây tiếp theo sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Châu Dị lập tức biến mất, anh đấm tay vào bức tường bên cạnh.
Vết thương trên cánh tay Châu Dị vốn không được băng bó, nên sau khi anh đấm lên tường, cổ tay áo sơ mi lại thấm máu.
Châu Dị cúi đầu nhìn rồi sải bước tới phòng y tá, tìm y tá giúp anh băng bó.
Cô y tá đã thuyết phục Châu Dị băng bó vết thương khi cô đi kiểm tra phòng bệnh lúc Khương Nghênh hôn mê.
Nhưng Châu Dị không hề đáp lại mà còn lạnh lùng nhìn cô.
Thấy Châu Dị tiến vào chủ động yêu cầu xử lý vết thương, cô thản nhiên nói:
"Giờ anh nghĩ đến chuyện băng bó rồi sao? Anh có biết vết thương giống như anh càng để lâu càng có khả năng nhiễm trùng không?"
Châu Dị im lặng, chỉ là duỗi hai tay trước mặt đối phương.
Mặc dù cô y tá luôn miệng trách cứ, nhưng cô xử lý vẫn rất nhẹ nhàng.
Sau khi băng bó cho Châu Dị, cô thu dọn miếng gạc còn sót lại, rồi nói:
"Hai ngày thay thuốc một lần, phải chú ý đấy. Không thể xem thường chuyện nhiễm trùng đâu. Lúc trước có một ông cụ ở đây cũng có tình trạng giống anh, chân bị chó cắn nhưng cứ bỏ mặc, cuối cùng phải bị cắt chi đấy."
Cô y tá càm ràm liên tục, Châu Dị cắt lời:
"Gần chỗ các cô có đồ ăn vặt gì đặc sắc không?"
"Phố ăn vặt ở phía đối diện, anh có thể đến đó xem thử muốn ăn gì."
Châu Dị đứng dậy và nói "cảm ơn", rồi quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, cô y tá bĩu môi, nói với đồng nghiệp bên cạnh:
"Người đàn ông này thật là kỳ lạ, vừa rồi tôi đi kiểm tra phòng bảo anh ta băng bó vết thương, thì dứt khoát không chịu, bây giờ chủ động đòi xử lý vết thương, đầu óc anh này hình như không ổn lắm..."
Đồng nghiệp trêu:
"Trông anh ta không được thông minh cho lắm nhỉ?"
Hai người đang nói chuyện phiếm, vị bác sĩ giúp Khương Nghênh khám bệnh buổi sáng ném bệnh án vào giữa hai người, hai tay đút vào túi áo blue.
"Chắc là do vợ anh ấy tỉnh rồi."
Hai cô y tá nhìn bác sĩ với ánh mắt hoài nghi.
Bác sĩ quay đầu lại nhìn hai người: