Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 127




Châu Dị bị thương, áo xộc xệch và bê bết máu.

Khi kẻ đang khống chế trợ lý Trần nhìn thấy anh thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai bên trao đổi ánh mắt, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hung dữ, sau đó hắn nhào về phía anh.

Châu Dị cúi đầu phun nước bọt xuống đất, đôi mắt đen thăm thẳm.

Châu Dị vốn là một người dữ dằn từ  trong xương xủy.

Chỉ cần là kẻ chọc giận anh thì không chết cũng sẽ sống dở chết dở.

Những kẻ ở phía đối phương nghĩ rằng Châu Dị chỉ có một mình, lại bị thương nên hoàn toàn chẳng để tâm.

Không ngờ, bọn họ vừa đi tới trước mặt Châu Dị, còn chưa kịp hành động, đã có bảy tám chiếc ô tô từ bốn phía lao tới, bao vây lấy bọn họ.

Tần Trữ bước ra khỏi chiếc xe dẫn đầu, anh mặc một chiếc áo khoác len màu xám đậm, bên trong là một chiếc áo sơ mi mỏng.

Châu Dị quay đầu lại nhìn anh.

Tần Trữ cười nói:

"Không tệ, vẫn chưa chết."

Châu Dị lạnh lùng nói:

"Cái tốc độ này của ông là tính tới gom xác tôi đó à?"

Tần Trữ không giải thích, hếch cằm với Châu Dị.

"Mấy tên này cứ giao cho tôi, ông đi xem Nghênh Nghênh sao đi."

Tần Trữ nói xong, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, cắn một điếu vào miệng rồi lấy tay chắn gió đốt thuốc, chậm rãi rít một hơi, xoay lưng lại nói với bọn đàn em.

"Đừng đánh chết, giữ mạng lại."

Bên kia có bảy tám người, nhưng Tần Trữ đưa theo đến hơn bốn mươi người.

Bỏ qua việc họ có phải là những người được huấn luyện hay không, chỉ riêng số lượng này đã đủ để nghiền nát đối thủ.

Đột nhiên, dưới cây cầu tiếng than khóc vang lên.

Châu Dị xuyên qua đám đông đang đánh nhau và đến trước xe, anh nhìn Khương Nghênh trong xe, trái tim anh thắt lại và đôi chân mày nhíu lại.

Trợ lý Trần từ dưới đất đứng dậy, sắc mặt sậm lại và bước đến trước mặt Châu Dị:

"Vừa rồi tôi lái xe đến cầu, mấy cái tên khốn kia lái xe tông vào chúng tôi, lúc đầu mợ còn nói chuyện với tôi, nhưng sau đó tôi không biết tại sao..."

Châu Dị nghiến răng nghiến lợi.

"Lên xe."

Trợ lý Trần ngẩn ra: "Hả?"

Châu Dị:

"Đến bệnh viện!"

Châu Dị nói xong, nghiêng người lên xe, cẩn thận ôm Khương Nghênh vào lòng, gương mặt anh lộ ra vẻ thâm trầm đáng sợ.

Trên đường đi, không khí cực kỳ đông đặc.

Trợ lý Trần nắm chặt vô lăng, không dám thở mạnh.


Khi xe đến bệnh viện, Châu Dị bế Khương Nghênh đến phòng cấp cứu ngay lập tức.

Lúc này Khương Nghênh đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, đôi môi tái đen, như không còn chút sức sống nào cả.

Một nữ bác sĩ trung niên đang trực trong phòng cấp cứu.

Nhìn thấy Châu Dị người bê bết máu đi vào, còn bồng thêm một người, vội vàng đứng dậy.

"Làm sao vậy?"

Trên trán Châu Dị toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Tôi không biết, cô ấy không bị thương, cũng không biết là do hoảng sợ quá mức hay là cái gì khác."

Nữ bác sĩ nghe vậy liếc nhìn anh, nhìn thấy vết máu trên vai anh bèn , nói:

"Anh có cần kiểm tra trước không?"

Châu Dị vẻ mặt bình tĩnh đáp:

"Không cần, hãy xem giúp cho cô ấy trước."

Bệnh viện là nơi cả ngày tiếp đón vô số người, là bác sĩ, cô hiểu rõ việc quan sát lời nói và sắc mặt.

Nhận ra sự sốt ruột trong mắt Châu Dị, nữ bác sĩ bảo anh đặt Khương Nghênh lên giường khám bên cạnh và bắt đầu kiểm tra Khương Nghênh.

Nữ bác sĩ là người khá cẩn thận, cô giúp Khương Nghênh kiểm tra hơn nửa giờ, mới quay đầu nhìn Châu Dị.

"Cô ấy không sao, có lẽ là do sợ hãi, tình huống cụ thể thì còn phải..."

Bác sĩ chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đang nằm trên giường thất thần mở mắt.

Thấy vậy, nữ bác sĩ khẽ mỉm cười.

"Cô tỉnh rồi ư? Cô có thấy khó chịu ở đâu không?"

Khương Nghênh với ánh mắt không tiêu cự, thờ ơ đáp:

"Paroxetine."