Từ "lạnh"được thốt nên từ miệng Châu Dị đầy tính trêu ghẹo, tán tỉnh.
Khương Nghênh liếc mắt nhìn anh, không nhìn vẻ mặt anh mà nhìn vào yết hầu gợi cảm đang chuyển động lên xuống.
Châu Dị thấy cô không có phản ứng gì cũng không vội vã, vô cùng nhẫn nại, phà hơi nóng vào vành tai cô, giọng khàn khan trầm trầm gọi từng tiếng từng tiếng.
"Nghênh Nghênh."
"Vợ."
"Cục cưng."
Khương Nghênh hít một hơi mạnh.
"Châu Dị."
Châu Dị cười khẽ.
"Lẽ nào em không muốn chủ động ôm anh à?"
Khương Nghênh muốn đáp ngay "không muốn", nhưng từ ngữ nằm ngay cổ họng rồi nhưng nghẹn cứng trở lại.
Hai người sượng lại chừng ba mươi giây, Châu Dị thấy tuy Khương Nghênh không đưa tay ra nhưng cũng không né tránh giống như trước, bèn giả vờ thở dài.
"Khó như vậy sao?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị:
"Lúc nãy trên đường cao tốc, tầm nhìn xa chỉ chưa đến một mét, trợ lý Trần nói cần phải giảm tốc, nhưng anh lo em vội, nên cố ép cậu ấy lái nhanh, để kịp ra cao tốc trước khi phong tỏa đường."
Châu Dị nói rồi dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
"Trợ lý Trần theo anh nhiều năm như vậy, tuy nói là trợ lý chứ thực sự cũng không khác gì anh em. Lần đầu tiên anh nói cậu ấy như vậy, không biết là liệu cậu ấy có ghét anh không nữa."
Ngữ điệu Châu Dị bình thản, chậm rãi, dường như anh đang tìm cách để mỗi lời nói của mình chạm vào trái tim Khương Nghênh.
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh vẫn không cử động, mà trợ lý Trần, người đang ngồi hàng ghế trước vốn đã ngủ thì lại nhếch môi.
Trợ lý Trần: Sếp nói coi tôi là bạn à? Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Châu Dị nói xong thì không lên tiếng nữa, yên lặng chờ đợi phản ứng từ Khương Nghênh.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, đưa tay thử đặt vào eo anh.
Châu Dị nhận ra một đôi bàn tay đang hờ hững đặt trên eo mình, đôi môi nở nụ cười.
"Ôm chặt chút."
Khương Nghênh không biết mình ôm Châu Dị với tâm trạng thế nào.
Trả ơn?
Hay là trả nợ ân tình?
Khương Nghênh trước giờ không thích quá thân thiết với ai, càng chưa bao giờ chủ động đi ôm một người.
Lần đầu tiên ôm nên động tác hơi gượng gạo và lạ lẫm.
Ngay vào lúc Khương Nghênh sắp ôm chặt Châu Dị, Châu Dị chợt kéo cổ tay cô ra sau, để cô ngã hẳn vào lòng mình.
Khương Nghênh chau mày, Châu Dị cúi đầu nói khẽ.
"Chậm quá, anh không chịu được."
Bàn tay Khương Nghênh đang đặt sau lưng Châu Dị cứng lại.
"Được rồi chứ?"
Châu Dị trêu ghẹo:
"Nghênh Nghênh, anh rất tò mò. Tại sao em trên giường khác với lúc bình thường quá vậy? Một cái ôm thôi mà, có đến mức căng thẳng vậy không?"
Khương Nghênh:
"Trên giường chúng ta chỉ là bạn giường chiếu. Còn giờ tôi ôm anh tức là tôi xem anh như bạn."
Khương Nghênh nói với giọng nghiêm túc, Châu Dị im lặng.
Vài giây sau, Châu Dị bấu vào eo Khương Nghênh rồi kéo cô đặt lên đùi mình. Đến khi Khương Nghênh ngồi hẳn lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị cười đểu:
"Chỉ còn anh là bạn? Hử?"
Khương Nghênh nhìn lại Châu Dị.
"Tôi nhớ chuyện dì ở nhà cổ lần trước, và cả chuyện lần này nữa."
Châu Dị cười.
"Vậy còn chuyện khác thì sao? Những điểm tốt khác của anh thì em quên rồi sao?"
Khương Nghênh:
"Sao cơ?"
Châu Dị:
"Có người bạn nào mà ngày nào cũng cưng chiều em giống anh không? Khúc Tích và Thường Bác liệu có cưng chiều em như vậy không?"
Châu Dị nói chuyện quá thẳng thừng, trái tim Khương Nghênh như nghẹn lại. Cô không tiếp lời theo bản năng.