Khúc Tích nói một lượt với Khương Nghênh về chuyện Châu Dị đến gặp cô.
Khương Nghênh ngồi yên lặng đối diện với Khúc Tích và uống trà."Ừ."
Khúc Tích nghe vậy ngẩn ra, nhổm người kề sát vào mặt Khương Nghênh."Tôi nói lâu vậy mà cậu chỉ có trả lời tôi là "ừ"?
Khương Nghênh chau mày nhìn Khúc Tích, rồi đặt tách trà trong tay xuống, đẩy mặt Khúc Tích đẩy cô ngồi lại ghế."Hôm đó cậu gọi cho tôi nói lỡ lời, anh ấy tìm hiểu là rất bình thường."
Người tinh ý, sâu sắc như Châu Dị không tìm hiểu mới không bình thường.
Khúc Tích bĩu môi."Nếu biết cậu thản nhiên như vậy tôi nói với cậu từ lâu rồi."
Khương Nghênh cụp mắt."Không có gì không thản nhiên cả, giấy không gói được lửa. Chỉ cần là bí mật, thì có thể sẽ có ngày bị người khác phát hiện."
Có lúc Khúc Tích thực sự khâm phục sự bình thản của Khương Nghênh.
Tính cách gặp nguy cũng không rối loạn cứ như trời sắp sập thì cô cũng không hề chớp mắt.
Khúc Tích nhìn Khương Nghênh chăm chú một lúc, rồi hỏi:"Giờ cậu với Châu Dị rốt cuộc là thế nào?"
Khương Nghênh gõ nhẹ đầu ngón tay vào bên ngoài chén trà."Cũng giống như trước."
Có những chuyện Khúc Tích không muốn hỏi thẳng tuột, nhưng không hỏi cô lại ấm ức khó chịu trong lòng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lắp bà lắp bắp hỏi một câu."Giờ hai người sống chung nhà rồi, mà vẫn giống như trước kia?"
Ngón tay đang đặt trên cốc trà khựng lại. "Ừ."
"Nghênh Nghênh, lẽ nào cậu không có chút cảm giác nào với Châu Dị?"
Khương Nghênh ngước mắt nhìn cô."Cậu không cần thăm dò tôi."
Khúc Tích bị vạch trần tâm tư, bèn cầm cốc trà bên cạnh uống hết để che giấu sự chột dạ. "Không phải tôi muốn dò xét cậu, chủ yếu là tôi cảm thấy không khoa học. Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt cậu, mà cậu chẳng chút động lòng?"
Khương Nghênh nhìn lại Khúc Tích, ánh mắt trong veo nhưng chẳng mấy sáng."Không có."
Khúc Tích nghe vậy trái tim cô như lỗi nhịp.
Hiểu rồi, đúng là không có.
Khúc Tích hơi xót xa cho Khương Nghênh. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Khương Nghênh."Cậu đừng nghĩ nhiều."
Nói xong, Khúc Tích rút tay về chống cằm."Có phải bác sĩ tâm lý cậu đang theo là bác sĩ dỏm không? Mấy hôm trước tôi về nhà, mẹ tôi nói con gái một người bạn của bà làm bác sĩ tâm lý, nghe đâu cũng giỏi lắm."
Khương Nghênh đưa tay với lấy chiếc ấm gốm rót trà cho Khúc Tích."Không cần, bác sĩ của tôi giỏi lắm. Do tôi bận quá nên không có thời gian đi."
Khúc Tích gật đầu."Lần sau cậu đi tôi đi với cậu."
Khương Nghênh bật cười."Chuyện này mình tôi đi là được. Cậu đi với tôi thì tôi căng thẳng."
Hôm nay Khúc Tích hẹn Khương Nghênh vốn là muốn nói với cô chuyện Châu Dị.
Nói xong rồi thì đương nhiên thấy trà cũng vô vị.
Hai người ngồi một lúc ở quán trà rồi đứng lên đi về.
Ra khỏi quán trà, Khúc Tích đề nghị hẹn Thường Bác cùng ăn tối. Khương Nghênh cười từ chối."Hôm khác đi, dì vừa ra viện, bà ấy vẫn chưa quen, tôi về chơi với bà chút."
Khúc Tích đáp."Cũng được. Về rồi cho tôi gửi lời thăm dì."
Sau khi chia tay Khúc Tích, Khương Nghênh lái xe về nhà.
Xe vừa đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh chợt nhớ lại lời Khúc Tích nói ban nãy: Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt bà, mà bà chẳng chút động lòng?