Lúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám.
Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?"
Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn.
Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?"
Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng."
Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa.
Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?"
Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé.
Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy, trông thật lười biếng và gợi cảm.
Nhìn thấy Khương Nghênh, khóe môi Chu Dịch khẽ nhếch lên, không có chút cảm giác lúng túng nào khi bị người vợ mới cưới bắt gian tại trận "Sao lại là cô?"
Khương Nghênh ngước mắt bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của Chu Dịch, bình tĩnh đáp: "Chuyện này có chút rắc rối, bây giờ dưới lầu đều là phóng viên, cũng không ai muốn tiếp nhận xử lý."
Giữa hai người, tôi một câu anh một câu, bầu không khí vừa lãnh đạm vừa hòa hợp đến khó hiểu.
Ngoại trừ trợ lý của Chu Dịch, không ai biết hai người là vợ chồng mới cưới được ba tháng.
Vừa nói, Chu Dịch vừa đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm một chiếc áo choàng tắm mặc vào, áo choàng tắm rộng thùng thình, ở cổ áo lộ ra một phần xương quai xanh.
Chu Dịch cụp mi liếc Khương Nghênh, cười nửa miệng, thản nhiên đốt một điếu thuốc "Trở về tìm người khác xử lý đi."
Khương Nghênh nghe vậy, không đáp lại lời Chu Dịch nói mà là quay đầu nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh.